Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1845 - Lòng hiếu kỳ của Tiểu Long Nữ! (2)

Chuyện này trực tiếp làm cho danh tiếng của Toàn Chân giáo mất sạch, nhất thời biến thành trò cười của vô số người.
Ngay cả mọi người ở trấn Thất Hiệp tại Quan Trung ở xa hàng tỉ dặm, cũng đang thảo luận chuyện thú vị này.
Quan Trung.
Trấn Thất Hiệp.
Trong một khách điếm tên là Đồng Phúc khách điếm.
Chỉ thấy một nữ tử miệng tương đối lớn, dáng dấp thanh tú, mặc một bộ váy gai vải thô, một tay cầm cây chổi, một tay cầm tờ báo, đồng thời hét lên với người trong khách điếm và thực khách: “Ha ha ha, thật sự là tin tức động trời, các ngươi đã nghe nói chưa? Đệ tử đời thứ ba Dịch Chí Bính của Toàn Chân giáo được khen là danh môn chính phái đứng đầu, thế mà động phàm tâm, định mưu đồ bất chính với đệ tử Cổ Mộ phái, kết quả bị Lâm Triều Anh tìm tới Toàn Chân giáo, mắng Vương Trọng Dương xối xả ba ngày ba đêm, Vương Trọng Dương bị chửi đến mức rắm cũng không đánh một cái.”
“Thật hay giả? Đệ tử Toàn Chân giáo đều là thế ngoại cao nhân đã tu luyện đắc đạo, còn có thể làm ra loại chuyện này?”
Một nam tử trẻ tuổi dáng dấp mi thanh mục tú, anh tuấn bất phàm ngờ vực nói.
Người này tuy dáng dấp mi thanh mục tú, nhưng trên vai lại vắt một cái khăn, trong tay cầm một bình trà, thỉnh thoảng cho bưng trà rót nước khách trong điếm, ăn mặc kiểu bồi bàn.
Nữ tử miệng rộng nói: “Đầu đề của trang đầu báo tháng Giang Hồ viết rất rõ ràng, cái này còn có thể là giả sao?”
Sau quầy có một nam tử ăn mặc như tú tài, vừa đánh bàn tính vừa nói: “Hẳn là thật, Toàn Chân giáo chính là danh môn đại phái, bên trong cao thủ nhiều như mây, báo tháng Giang Hồ làm sao dám bịa đặt lung tung về Toàn Chân giáo?”
“Ha ha, lần này Toàn Chân giáo xem như mất mặt ném đến nhà bà ngoại rồi.”
Tiểu tử chạy việc cũng cười hi hi ha ha nói.
“Cũng không biết Tiểu Long Nữ kia xinh đẹp đến nhường nào, vậy mà có thể làm cho đệ tử chân truyền của Toàn Chân giáo loạn tâm tính.”
Một thực khách béo mập tò mò nói.
Nữ tử miệng rộng: “Bên trên cái báo tháng Giang Hồ này cũng có miêu tả, nói là đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, siêu cấp vô địch đến cả năm tỷ năm cũng đều hiếm có.”
“Năm tỷ năm hiếm có, vậy phải đẹp đến mức nào nha? Nếu có thể nhìn thấy một lần là tốt rồi.”
Vị khách béo vẻ mặt mong đợi nói.
Tiểu tử chạy việc nghe vậy, chú ý tới vị thực khách béo trêu cười nói: “Tiền chưởng quỹ, nếu nương tử nhà ngươi biết được ngươi có ý nghĩ này, Thiết Sa Chưởng của nàng lại có đất để dụng võ rồi!”
“Cho ngươi một đĩa thịt lợn xào măng (quất roi da)!” Nữ tử miệng rộng cũng nói với Tiền chưởng quỹ.
“Phách, phách…”
Một tiểu cô nương đang ở trong phòng ăn làm bài tập, lập tức phối hợp mô phỏng lại âm thanh quất roi da.
Tiền chưởng quỹ nghe thấy nương tử nhà mình, lập tức sợ tới mức rụt cổ lại.
Trong lúc mọi người ở đây đang thảo luận nhiệt tình chuyện lý thú của Toàn Chân giáo.
Một nữ nhân trung niên chừng ba mươi tuổi, dáng người thướt tha, có khuôn mặt mỹ lệ, mặc một chiếc váy dài ngũ sắc lắc mông đi xuống từ trên lầu.
“Có thể đẹp được cỡ nào chứ, trông thấy ta, các ngươi cũng tương đương như nhìn thấy Tiểu Long Nữ.”
Nói xong, nàng còn tạo dáng, ánh mắt cũng không ngừng phóng điện loạn.
“Oẹ!”
Tất cả mọi người đều cùng làm ra động tác nôn mửa.
“Đồng chưởng quỹ làm những tưởng tượng tốt đẹp của ta về Tiểu Long Nữ đều bị phá huỷ.”
Thực khách mập mạp kia vừa nôn mửa vừa nói.
“Nếu như Tiểu Long Nữ có dáng vẻ giống như chưởng quỹ, Toàn Chân giáo cũng sẽ không mất thể diện.”
Lại có một thực khách khác nói.
“Đây mà là Tiểu Long Nữ sao, đây rõ rành là Mập Long Nữ!”
Miệng rộng làm càn cười to nói.
Nữ nhân được xưng là Đồng chưởng quỹ không vui: “Ta như này mà gọi là mập sao? Như ta gọi là nở nang. Ta trông cũng có thể coi như là hoa dung nguyệt mạo đó được không? Trong tất cả chưởng quỹ ở trấn này ta là nữ nhân xinh đẹp nhất, làm gì xấu đến như các ngươi nói?”
“Trong trấn chỉ có ba nữ chưởng quỹ thôi, một người tám mươi tuổi, một người bảy mươi lăm tuổi, đẹp mắt nhất trong tất cả chưởng quỹ cũng không tính là việc quang vinh gì.”
Tiểu tử chạy việc vui vẻ cười nói.
“Triển Đường, sao ngươi cũng cười ta?”
Triển Đường lập tức nói xin lỗi: “Ta chỉ đùa một chút thôi, chưởng quỹ của chúng ta công nhận phong hoa tuyệt đại, thành thục xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, diễm quan quần phương, đoan trang hiền thục, phong thái thiều tuyệt.”
“Oẹ!”
Tất cả mọi người lập tức làm động tác nôn mửa.
“Ôi, quá buồn nôn rồi!”
“Nổi hết cả da gà lên rồi!”
“Lão Bạch thật sự có tiềm năng làm tiểu bạch kiếm, trái lương tâm khen ngợi người khác, đó là độc nhất vô nhị mánh khoé đấy.”
“Những người nương bán lão oán phụ, dính mấy chiêu này lắm đấy.”
Đồng chưởng quỹ thấy mọi người đang hùa nhau cười nhạo nàng và lão Bạch, sắc mặt không khỏi nghiêm lại.
Nàng không tiện tức giận với người khác, lập tức nhìn nữ tử miệng rộng khiển trách: “Ngươi hết việc để làm rồi à? Không nhìn thấy trong quán bận rộn vậy sao? Sao còn có lòng rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm a! Có còn muốn tăng thêm tiền công không?”
Nữ tử miệng rộng mím môi, phàn nàn: “Chỉ biết làm khó dễ ta thôi, cho dù là con la đi nữa thì cũng phải để cho nó thở một hơi chứ!”
“Còn nữa, ngươi nói đến tiền công mà không cảm thấy ngại sao, từ khi ta bị nhốt ở nơi này, ta có nhìn thấy qua tiền công sao?”
Đồng chưởng quỹ: “Lão Bạch, lại còn tranh luận nữa, hung hăng đánh nàng cho ta.”
Bạch Triển Đường lập tức giơ ngón tay với Quách Phù Dung, vẻ mặt uy hiếp.
Quách Phù Dung trợn tròn mắt, miễn cưỡng đặt tờ báo xuống, cầm chổi đi quét sân sau.
Nàng vừa đi tới cửa quán, lại đột nhiên ngây người.
Chỉ thấy vẻ mặt nàng si ngốc nhìn về phía trước, hai tay không tự chủ được ôm trước ngực, dáng vẻ mê trai.
Đồng chưởng quỹ luôn chú ý đến Quách Phù Dung, nàng thấy Quách Phù Dung đột nhiên đứng im ở cửa ra vào, lập tức bất mãn nói: “Quách Phù Dung, ngươi đứng ngay cửa lớn làm gì? Chúng ta là không mở cửa sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận