Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 173 - Nguyên Thủy Thiên Tôn bị đế giày vả miệng!

Gương mặt lại càng sưng giống như hai quả đào.
Dấu đế giày rõ ràng trên mặt như vậy.
Đệ tử Xiển giáo căn bản không đành lòng nhìn thẳng.
“Ngươi chịu phục chưa?”
Giọng Lý Nguyên truyền ra từ bên trong xe ngựa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn sắp nghiến nát hàm răng.
Bị dùng đế giày đánh mặt trước đám đông, sao hắn có thể chịu phục, chẳng qua, người ở dưới mái hiên....
“Ta chịu phục.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn không biết mình nói ra ba chữ kia như thế nào.
Dường như đã dùng hết khí lực toàn thân hắn để nói ba chữ kia.
Nói xong, hắn nghiêng người ngã trên mặt đất.
Giống như một con chó chết.
Lý Nguyên thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn nhận sai, gật đầu chả bõ.
“Đi thôi!”
Hắn phân phó Dương Hòe.
Dương Hòe nghe vậy, trong lòng không khỏi lộ ra một chút tiếc nuối.
Rất muốn đại khai sát giới, đúng là cảm giác được mùi vị máu tươi, nếu như giết sạch toàn bộ sinh linh của thế giới này, tu vi của ta có thể đột phá lần nữa sao? Nhưng nghĩ đến sự kinh khủng của Lý Nguyên, mình ở trước mặt Lý Nguyên, còn nhỏ yếu hơn con kiến, Dương Hòe lập tức chôn sâu toan tính chém giết toan ở sâu đáy lòng.
“Vâng.”
Hắn cung kính trả lời một câu, lập tức buông lỏng Nguyên Thủy Thiên Tôn lòng như chết lặng, lại khom người trở về trên xe ngựa, hai tay kéo cương ngựa, bắt đầu chuẩn bị lái xe.
Dường như người mới sát phạt vô song, dùng đế giày quật Thánh Nhân vừa rồi không phải là hắn.
“Giá!”
Chín con tuấn mã quay người lại, bay về phía bầu trời.
Lông màu tuyết trắng, đón gió nhảy múa, tựa như ảo mộng, để lại một truyền thuyết.
Nhìn xe ngựa bay xa, mọi người thật lâu chưa tỉnh lại.
Bọn họ thật sự nghi ngờ là đang nằm mơ.
Mọi người nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn tê liệt trên mặt đất, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ chần chờ.
Rốt cuộc có cần đi an ủi sư phụ một chút không? Nhưng giờ phút này đi an ủi sư phụ, sợ rằng sẽ bị một chưởng chụp chết. Nhưng cứ nhìn như vậy hình như cũng không nên.
“Vụt!”
Khi mọi người ở đây không biết nên làm thế nào cho phải, đột nhiên bóng dáng Nguyên Thủy Thiên Tôn biến mất ở trước mặt mọi người.
Bây giờ hắn làm gì có mặt mũi đối mặt với chúng đệ tử chứ. Bản thân hắn trốn đến Ngọc Hư Cung liếm láp vết thương.
Đệ tử Xiển giáo thấy sư phụ rời đi, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Trước hôm nay.
Xiển giáo là một trong tam đại giáo phái huyền môn quần tiên kính ngưỡng, chúa tể chư thiên, độc đoán vạn cổ, chấn nhiếp tất cả không phục.
Đương nhiên đệ tử Xiển giáo cảm thấy có vinh dự, coi thường thiên kiêu tam giới.
Thậm chí bọn họ xem thường vạn tiên đến từ Triệt giáo, cho rằng Triệt giáo đều là súc sinh khoác lông có sừng, phúc duyên theo hầu gần như là không thể đánh đồng với đệ tử Xiển giáo.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, có một ngày, đạo trường của Xiển giáo chẳng những bị hủy, giáo chủ Xiển giáo còn bị người vả miệng.
Ngạo khí trong lòng đệ tử Xiển giáo kiêu ngạo lập tức bị hai mươi bạt tai đánh bay toàn bộ.
Mọi người uể oải thu thập một đống hỗn độn trên núi Côn Luân, âm thầm bàn luận rốt cuộc bóng dáng tuyệt thế là người nào, rốt cuộc hắn có thủ đoạn gì, lại có thể sai Dương Hòe đạo nhân đánh Thánh Nhân.
Trước hôm nay, cho tới bây giờ bọn họ không nghĩ ra, ở trong hồng hoang vẫn còn cất giấu một cường giả tuyệt thế sát phạt hồng mông như thế.
Thế giới quan của mọi người, bị phá vỡ hoàn toàn.
Giờ phút này, mấy Thánh Nhân như Lão Tử, Thông Thiên, Nữ Oa vẫn đắm chìm trong rung động, không thể hoàn hồn.
Sự cường đại của Dương Hòe, vượt quá xa tưởng tượng của bọn họ.
Lúc trước, bọn họ nghĩ Dương Hòe là Thánh Nhân người mang pháp tắc đại đạo đặc biệt.
Mặc dù lợi hại, nhưng bọn họ chỉ cần đánh át chủ bài của mình, cũng không phải là không thể chiến thắng.
Nhưng bây giờ, bọn họ hiểu được, ý nghĩ của mình ngây thơ buồn cười cỡ nào.
Thì ra là ban đầu Dương Hòe căn bản cũng không phát huy toàn bộ thực lực.
Mà Lý Nguyên vẫn khiến bọn họ khiếp sợ hơn Dương Hòe.
Bọn họ vốn tưởng lần này, nhất định có thể đủ sức thăm dò tất cả lai lịch của Lý Nguyên.
Nhưng bọn họ phát hiện, chẳng những không thăm dò được lai lịch của Lý Nguyên, ngược lại còn càng ngày càng không nhìn rõ Lý Nguyên.
Nô bộc giữ cửa lại có thực lực đồ Thánh.
Nha hoàn cầm ô khẽ mỉm cười là có thể khiến vạn vật hồi phục.
Xe ngựa, tuấn mã, một hơi là có thể bay đến nơi xa vạn tỷ dặm…
Mà bản thân hắn, lại vẫn chỉ thể hiện thực lực của Địa Tiên kỳ.
Đây rõ ràng cực kỳ không bình thường, nhưng mấy Thánh Nhân lại căn bản không phát hiện Lý Nguyên có chỗ nào không bình thường.
Bây giờ bọn họ không biết Lý Nguyên thật sự chỉ là Địa Tiên kỳ, hay là tu vi của hắn cũng sâu không lường được. Nếu như sâu không lường được, thì là sâu bao nhiêu, là thiên đạo hay là Thiên đạo chí cao, hoặc là lớn mật hơn chút, hắn là đại đạo hay là đại đạo vô hình? Cõi đời này làm sao có người có thể tu luyện tới đại đạo chứ. Hơn nữa, Nữ Oa và Thông Thiên hoàn toàn hiểu rõ, Ðát Kỷ đã từng nói qua, mười mấy năm trước ca ca nàng vẫn còn tu luyện, sau khi đột phá Địa Tiên kỳ, chưa đến mấy năm lại bắt đầu cá mặn.
Đừng nói mấy năm tu luyện tới đại đạo, cho dù Lý Nguyên có thể tu luyện tới Chuẩn Thánh, hắn cũng đã là thiên tài tuyệt thế vượt xa Bàn Cổ.
Vì vậy, làm sao hắn có thể giấu diếm tu vi. Nếu như hắn không giấu diếm tu vi, vậy Dương Hòe, còn Hỗn độn dị bảo trong viện lại là chuyện gì? Đầu mấy Thánh Nhân nghĩ đến sắp phát nổ.
“Dứt khoát, chúng ta trực tiếp đi hỏi hắn xem sao.”
Thông Thiên giáo chủ cất giọng nói.
Lão Tử gật đầu: “Hỏi, nhất định phải hỏi.”
Nếu như không làm rõ chuyện, sau này hắn tu luyện cũng không yên ổn.
Thân hình hai người vừa động, lập tức bay về phía Triều Ca.
Cùng lúc đó, Nữ Oa, Hậu Thổ, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề cũng lao nhao bay về phía Triều Ca.
Bên trong xe ngựa.
Lần này, tốc độ di chuyển của xe ngựa cũng không nhanh, giống như đi bộ thong dong, Lý Nguyên thản nhiên nhìn phong cảnh hồng hoang.
Thược Dược quỳ gối bên người Lý Nguyên, nhẹ nhàng đấm bóp bả vai cho Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận