Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2121 - Ta chỉ có thể phụ trách ăn!!

Nàng nghe thấy Lý Nguyên nói với tiểu sư phụ: “Ta chuẩn bị nấu cơm trưa, các ngươi hẳn là không ăn nhỉ?”
Tiểu Thanh vội vàng nói: “Ăn chứ, sao lại không ăn? Đến cũng đến rồi, mặc kệ cơm ngươi nấu thế nào thì cũng không còn cách nào khác!”
Bạch Tố Trinh: “Ta không ăn không, ta sẽ nhóm lửa.”
Tiếp Dẫn Đạo Nhân nghe vậy, vội vàng nói: “Nhóm lửa là chuyện của ta.”
Bạch Tố Trinh: “Ngươi là Thánh Nhân, đó là chuyện có thể để ngươi làm sao? Vẫn nên để vãn bối là ta làm đi.”
Tiếp Dẫn Đạo Nhân trực tiếp từ chối nói: “Đừng có tranh với ta.”
Bạch Tố Trinh thấy Tiếp Dẫn Thánh Nhân không hé miệng, đành phải sửa lời nói: “Vậy ta rửa rau đi.”
Chuẩn Đề đạo nhân cười tủm tỉm nói: “Không biết xấu hổ, rửa rau là chuyện của ta.”
Bạch Tố Trinh: “Vậy lát nữa ta rửa chén!”
Chắc không có ai tranh việc này với ta đâu nhỉ?
“Rửa chén cũng có người làm rồi.”
Một giọng nói lành lạnh vang lên.
Bạch Tố Trinh quay đầu nhìn lại, chính là mỹ nữ lạnh lùng, xinh đẹp vẫn luôn đọc sách ở quầy rượu kia.
Ặc, thì ra không tìm được việc để làm rồi?
“Xem ra, ta chỉ có thể phụ trách ăn!”
Dù sao không muốn cho ta ăn ta cũng kệ!
Bạch Tố Trinh âm thầm nghĩ trong lòng.
Lâm Đại Ngọc ở một bên đã sớm nghe đến trợn tròn mắt.
Làm thế nào nàng cũng không nghĩ đến Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đường đường là hai vị Thánh Nhân thế mà lại tranh giành nhau làm mấy việc nặng nhóm lửa rửa rau.
Hai vị Thánh Nhân này cũng có hơi quá hiền rồi?
Đây cũng có phải chuyện gì tốt đâu, cần đến nhìn kiếm sao?
Lâm Đại Ngọc không nghĩ ra.
Rất nhanh, Lý Nguyên liền mang theo Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề về phòng bếp phía sau viện nấu cơm.
Lâm Đại Ngọc lập tức đi đến bên cạnh Tiểu Thanh, nhỏ giọng hỏi tiểu sư phụ nghi vấn trong lòng.
“Tiểu sư phụ, sao hai vị Thánh Nhân còn kiếm loại việc nặng này để làm vậy?”
“Răng rắc.”
Tiểu Thanh ăn một miếng khoai tây chiên, lúc này mới nhỏ giọng giải thích: “Bởi vì Lý công tử không thích người khác ăn không của hắn, cho nên vì miếng cơm hai vị Thánh Nhân cũng phải tìm chút việc để làm.”
Nghe thấy nguyên nhân này, Lâm Đại Ngọc không khỏi càng thêm im lặng.
“Một bữa cơm thôi có đến mức đó không?”
Cái này có phải bàn đào thịnh yến đâu.
Lại nói, cho dù là bàn đào thịnh yến thì Thánh Nhân cũng chẳng thấy hiếm lạ đâu?
“Đương nhiên đến.”
Tiểu Thanh trả lời khẳng định nói: “Vừa nãy ngươi đã hưởng qua dải cay, khoai tây chiên rồi, trù nghệ của Lý công tử vũ trụ vô song, chỉ cần có thể ăn được đồ hắn làm, nhóm lửa rửa rau rửa chén thì tính là gì?”
Nghĩ hương vị của dải cay, khoai tây chiên, Lâm Đại Ngọc không khỏi âm thầm nuốt ngụm nước miếng, thật sự là quá ngon.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không nghĩ đến đồ ăn lại còn có thể ngon đến mức này.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi lại muốn ăn.
Vừa rồi bởi vì có Lý Nguyên, và Thánh Nhân ở đây nên nàng hoàn toàn không có định không biết ngượng mà ăn nhiều, trong lòng vẫn luôn cực kỳ thấp thỏm.
Lâm Đại Ngọc vội vàng nhìn về phía bàn trà.
Nhưng mà, biểu cảm nàng sửng sốt.
Trên bàn trà trưng bày mấy loại đồ ăn vặt, sao tất cả đều không thấy rồi?
Vừa nãy nhìn không phải còn không ít sao?
Chẳng lẽ nhanh như vậy đã hết rồi?
Hu hu hu, ta mới nếm mấy miếng, ta vẫn chưa ăn đủ mà!
“Răng rắc, “
Ngay tại thời điểm Lâm Đại Ngọc âm thầm uể oải, nàng đột nhiên nghe thấy một trận tiếng nhai nuốt truyền đến, nàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người đại sư phụ và tiểu sư phụ, mỗi người đang tự cầm một miếng khoai tây chiên ăn say sưa ngon lành.
Lâm Đại Ngọc nghi ngờ nói: “Không phải đã ăn hết khoai tây chiên rồi sao? Sao các ngươi vẫn còn?”
Bạch Tố Trinh thấy thế, lập tức móc ra một miếng khoai tây chiên từ trong túi trữ vật, niệm niệm không thôi đưa cho đồ đệ: “Cái này, cho ngươi một miếng.”
Lâm Đại Ngọc cầm khoai tây chiên, đột nhiên phản ứng lại: “Các ngươi trọm cất đồ ăn vặt trên bàn vào túi trữ vật của mình rồi sao?”
Tiểu Thanh giải thích:
“Như này đâu thể gọi là ăn trộm được? Đây là bọn họ ăn thừa, chúng ta căn cứ theo nguyên tắc không thể lãng phí lấy đồ bọn bọn ăn thừa mà thôi, bởi vậy không thể gọi là trộm.”
Bạch Tố Trinh liền vội vàng gật đầu nói: “Chúng ta như này gọi là tiết kiệm, là mỹ đức.”
Lâm Đại Ngọc nghe thấy lý do của hai vị sư phụ thì trên trán không khỏi hiện lên ban vạch đen.
Hai người sư phụ này quá vô sỉ.
Quả thực chính là không có đạo đức, tùy hứng vặn vẹo.
Sao có thể vụng trộm giấu đồ ăn vặt đi sau lưng ta chứ?
Muốn giấu, cũng hẳn là nên kêu ta lên cùng giấu mới đúng chứ!
Thế mà lại ăn một mình!
Không được, không thể để cho hai sư phụ ăn một mình.
“Răng rắc.”
Lâm Đại Ngọc một ngụm đem nhét khoai tây chiên vào trong miệng, sau đó xòe tay ra với Bạch Tố Trinh.
“Sư phụ, ta vẫn muốn ăn nữa.”
Bạch Tố Trinh che lại túi trữ vật của mình, lắc đầu nói: “Ta không có đâu, ngươi muốn ăn thì đi tìm tiểu sư phụ của ngươi đòi, nàng lấy được nhiều hơn ta.”
Tiểu Thanh vội vàng phản bác: “Rõ ràng là ngươi lấy được nhiều hơn ta mà, đúng chứ?”
Bạch Tố Trinh: “Là ngươi nhiều hơn ta.”
Tiểu Thanh : “Ngươi nhiều hơn.”
Lâm Đại Ngọc: “...”
Lâm Đại Ngọc rất bất lực khi nhìn thấy hai vị sư phụ này lại tranh luận không ngừng nghỉ chỉ vì chút đồ ăn vặt này.
Đây là thể loại sư phụ gì vậy.
Sư phụ như thế này mà còn làm gương cho đồ đệ sao?
Tương thân tương ái lúc bình thường đâu rồi?
Thế mà lại vì chút đồ ăn vặt mà trở mặt thành thù rồi?
Đúng là chị em cây khế mà.
Khi Lâm Đại Ngọc đang âm thầm nóc móc hai người, liền thấy Tiểu Thanh kéo ống tay áo Lâm Đại Ngọc, tỏ vẻ thần bí nói: “Ngươi muốn ăn đồ ăn ngon đúng không?”
Lâm Đại Ngọc gật đầu nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Tiểu Thanh nhỏ giọng nói: “Đi, sư phụ dẫn ngươi đi ăn món khác vô cùng ngon, mùi vị đảm bảo khiến ngươi nhớ mãi không quên.”
“Món gì vậy?”
Lâm Đại Ngọc tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận