Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1350 - Cố Thành kinh ngạc

Khổn Thiên thằng chuyển động qua lại xung quanh không gian Đát Kỷ, xuyên qua thời gian, xuyên qua không gian, xuyên qua luân hồi, nhưng không thể rơi xuống, trói Đát Kỷ lại...
Cố Thành lộ ra vẻ bất ngờ khi thấy Khổn Thiên thằng không thể trói được Đát Kỷ.
Phải biết Khổn Thiên thằng có thể trói cả quá khứ và tương lai, cũng có thể giam cầm sinh mệnh luân hồi, pháp bảo phòng ngự bình thường hoàn toàn không chống lại được.
Đây là lần đầu tiên Khổn Thiên thằng bị người khác ngăn lại.
Đát Kỷ chú ý tới một chuyện, đạo văn xung quanh Khổn Thiên thằng vậy mà tản ra khí tức của Tiên thiên chí bảo. Trên mặt nàng cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nàng không nghĩ tới, tên dê xồm trước mắt này lại có Tiên thiên chí bảo.
Hơn nữa có tới hai cái.
Xem ra, chỉ sợ trên người kẻ này cũng đang che giấu bí mật gì đó.
Chỉ có điều, nếu hắn chỉ dựa vào hai kiện Tiên thiên chí bảo này đã muốn ra tay với ta, vậy thật sự là múa rìu qua mắt thợ.
Ðát Kỷ cười lạnh, nhưng động tác lại không có chút chần chờ.
Chỉ thấy nàng móc ra một chiếc quạt lông vũ từ trong túi trữ vật.
Chiếc quạt lông vũ tạo thành từ bảy loại lông vũ màu sắc khác nhau gồm đỏ, cam, hồng, xanh, tím, đen, trắng. Chiếc quạt này là do Lý Nguyên bắt chước theo Gia Cát Lượng, dùng để làm màu.
Kết quả lại bị Ðát Kỷ làm bẩn mất.
Ðát Kỷ quạt về phía Khổn Thiên thằng.
Không có gió lớn thổi quét, không có đất đá bày đầy trời.
Quạt lông vũ chỉ sinh ra một vầng ánh sáng tím bảy màu. Khổn Thiên thằng đang bay lập tức như diều đứt dây, từ trên không trung, trực tiếp rơi xuống tay của Ðát Kỷ.
“Đây coi như là quà bồi thường cho sự mạo phạm của ngươi.”
Nói xong, không đợi Cố Thành đáp trả, Đát Kỷ vui mừng cất Khổn Thiên thằng vào trong túi trữ vật của mình.
Mặc dù nàng không thiếu Tiên thiên chí bảo, có điều, ai sẽ ngại có thêm nhiều chí bảo chứ? Đặc biệt là với một kẻ tham tiền.
Cố Thành giờ phút này đã hoàn toàn ngây ngốc.
Hắn không nghĩ tới, Tiên thiên chí bảo của mình sẽ bị đối thủ lấy đi.
Trong lòng hắn chỉ cảm thấy đau đớn như là bị cắt đi một miếng thịt.
Đối phương rốt cuộc đã sử dụng pháp bảo gì?
Vì sao chỉ cần quạt một chút, nó đã có thể cắt đứt liên hệ nguyên thần giữa ta và Khổn Thiên thằng?
Còn có, bộ quần áo trên người nàng càng không bình thường.
Đạo văn quay vòng, pháp tắc quanh quẩn, quần áo còn tỏa ra ánh sáng tím trong trẻo, nhìn lợi hại hơn Tiên thiên chí bảo nhiều!
Chẳng lẽ, quần áo của nàng là Hỗn độn linh bảo ư?
Nhưng ngay cả sư phụ đều không có Hỗn độn linh bảo, người này sao có được?
Người này rốt cuộc là ai?
Vẻ mặt của Cố Thành rốt cuộc trở nên trịnh trọng.
Ánh mắt nhìn Ðát Kỷ không ngừng đảo quanh, hiển nhiên đang tự hỏi phương pháp ứng đối.
Còn hai người Ngao Quảng và Ngao Châu đang quan sát trận chiến ở bên cạnh, thì vừa cười trên nỗi đau của người khác vừa nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Thành.
Ngươi muốn ra tay với Đát Kỷ, đây không phải tự tìm lấy cực khổ sao?
Đánh không lại, ngươi phải chịu tội. Đánh thắng, ngươi càng phải chịu tội.
Đáng đời!
Ðát Kỷ nhẹ nhàng hỏi Cố Thành: “Ngươi muốn đánh nữa hay không? Muốn đánh thì tiếp tục, nếu không đánh thì chúng ta phải đi.”
Da mặt Cố Thành run lên, sắc mặt rất khó coi.
Hắn đương nhiên sẽ không để cho Ðát Kỷ đi như vậy.
Đánh hắn, còn cướp Tiên thiên chí bảo của hắn, sao hắn có thể để nàng rời đi dễ dàng như vậy?
Nếu thật vậy, hắn còn làm nhân vật chính gì nữa?
Cố Thành không nói thêm gì, trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, trước người hắn đột nhiên xuất hiện một con rối lớn bằng một người bình thường.
Con rối tỏa ra ánh sáng lung linh, phía trên khắc đầy các loại phù văn thần bí từ Đại Đạo Minh Văn, có vẻ vô cùng kỳ dị.
Chỉ thấy thân hình của Cố Thành hơi lóe, hắn bay vào bên trong con rối, hòa thành một thể với con rối.
Ngay sau đó, chỉ thấy khí thế của con rối đột nhiên tăng mạnh.
Thân thể cứng nhắc của nó cũng trở nên linh hoạt.
Ðát Kỷ phát hiện, uy áp của con rối này trở nên mạnh ngang với nàng.
Điều này nói rõ, Cố Thành thông qua con rối, tăng thực lực lên tới cảnh giới Chuẩn Thánh đại viên mãn.
Pháp bảo này của hắn cũng không tệ.
Ðát Kỷ âm thầm khen ngợi.
Nhưng trong lòng vui vẻ vô cùng.
Hắc hắc.
Ta hình như lại có thêm một kiện bảo bối!
Đạo cụ Cố Thành sử dụng lần này, có tên là Con rối thiên cơ, chính là một kiện Hỗn độn chí bảo. Đây cũng là pháp bảo mạnh nhất hắn có trước mắt.
Con rối thiên cơ không có công năng khác ngoài việc, chỉ cần là tu sĩ dưới Đại Đạo, hắn có thể tăng tu vi của pháp thuật và cơ thể lên một đại cảnh giới.
Nếu như có tu vi Thánh Nhân, sau khi hắn sử dụng Con rối thiên cơ thì có thể sử dụng lực lượng của Thiên Đạo.
Có thể nói là vô cùng khủng bố.
Tu vi của Cố Thành hiện tại là Đại La Kim Tiên, hắn đi vào bên trong Con rối thiên cơ, thì có thể tạm thời sử dụng lực lượng của cảnh giới Chuẩn Thánh đại viên mãn.
Hơn nữa còn là Chuẩn Thánh đại viên mãn song tử cả pháp thuật và võ thuật.
Thực lực hoàn toàn nghiền áp tu sĩ cùng giai.
Cố Thành cảm nhận được lực lượng vô biên đang bành trướng trong cơ thể của con rối, lòng tin không khỏi gia tăng. Hắn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Đát Kỷ thì lập tức tràn ngập tự tin.
“Nữ nhân, nếu như bây giờ ngươi xin lỗi thì vẫn còn kịp.”
Cố Thành ung dung nói với Ðát Kỷ.
“Tên hèn, nếu như bây giờ ngươi xin lỗi thì vẫn còn kịp.”
Đát Kỷ trực tiếp lặp lại một lần câu nói của Cố Thành.
Vẻ mặt Cố Thành tối sầm lại: “Nữ nhân, xem ra ta không thể không dạy giỗ ngươi một trận.”
Nói xong, thân hình hắn lóe lên, một khắc sau liền không hề báo trước xuất hiện phía sau Ðát Kỷ.
Sau đó hai nắm đấm đánh về phía Đát Kỷ như sao băng.
Nhưng mà, Đát Kỷ cũng không hoang mang, rối loạn.
Nàng giống như mọc mắt ở sau lưng, thân hình chỉ lùi mấy bước, đã trốn vào thời không khe hở trong công kích của Cố Thành, vừa vặn tránh thoát công kích của Cố Thành.
“Rầm rầm rầm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận