Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 407 - Uống rượu dưới ánh trăng cùng với Tây Vương Mẫu

Tây Vương Mẫu gật đầu, nàng trực tiếp hỏi Hằng Nga về thắc mắc trong lòng mình: “Sao ngươi lại xưng nô tỳ với Lý Nguyên?”
Hằng Nga mỉm cười nói: “Bởi vì ta là tỳ nữ của Lý công tử.”
Nói rồi từ trong giỏ hoa nàng lấy một dĩa điểm tâm ra đặt lên bàn: “Đây là bánh quế hoa nô tỳ làm từ hoa nguyệt quế, mời công tử cùng với Tây Vương Mẫu nếm thử.”
Nàng biết Lý Nguyên thích đồ ăn ngon, cho nên tự mình dùng hoa nguyệt quế làm ra một loại điểm tâm mới dựa theo loại điểm tâm mà nàng từng ăn ở chỗ Lý Nguyên.
Sau khi làm xong, nàng cảm thấy mùi vị cũng được, thế là vội vàng mang đến dâng cho Lý Nguyên.
Lý Nguyên cầm lấy một cái bánh quế hoa nhưng không ăn ngay lập tức mà nhìn ngắm một lúc.
Chỉ nhìn vào hình dạng của bánh quế hoa hắn đã biết Hằng Nga vô cùng có lòng.
Bánh quế hoa đặc biệt làm theo hình dạng của hoa nguyệt quế trông vô cùng xinh đẹp.
Chỉ nhìn bề ngoài thôi trông cũng rất ngon miệng.
Lý Nguyên cắn một cái, bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức.
Hằng Nga vô cùng mong chờ nhìn Lý Nguyên, ánh mắt hơi thấp thỏm.
không biết công tử thích hay không?
Lý Nguyên cắn một cái, gật đầu tán thưởng với Hằng Nga: “Ngọt mà không ngán, thơm thơm mềm mềm, có mùi thơm của gạo nếp, còn có hương thơm thoang thoảng của hoa nguyệt quế, thấm vào ruột gan, rất ngon, cũng rất đẹp.”
Nhận được lời khen của Lý Nguyên, Hằng Nga vui mừng khôn xiết, nỗi lo lắng trong ánh mắt cũng biến thành ý cười sâu sắc.
“Công tử thích là được, sau này ta sẽ thường xuyên làm cho công tử.”
Vương Tây Mẫu thấy niềm vui phát ra từ trong lòng của Hằng Nga, không phải vì là nô tỳ mà có chút bất mãn, trong lòng không khỏi càng thêm thắc mắc.
Tốt xấu gì ngươi cũng là tiên tử Nguyệt cung, sao có thể làm nô tỳ cho Lý Nguyên mà còn vui vẻ như vậy.
Nhưng mà, nàng suy nhớ lại cảnh tượng lúc đầu Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề ân cần bóp vai xoa bóp cho Lý Nguyên, so với chuyện này của Hằng Nga thì không phải đặc biệt khó tin nữa.
Lý Nguyên nghe Hằng Nga định thường xuyên làm, lập tức lắc đầu nói: “Mấy loại điểm tâm này nữ tử các ngươi thích ăn hơn, ta thỉnh thoảng nếm thử là được rồi, không cần phải làm thường xuyên.”
So với điểm tâm hắn càng thích ăn thịt hơn, ví dụ như thịt bò khô, thịt heo lát, cổ vịt cay.
Hằng Nga nghe vậy, vui mừng trên mặt biến mất phân nửa, lộ ra vài phần thất vọng.
Xem ra công tử không thích ăn điểm tâm!
Lý Nguyên nhìn Tây Vương Mẫu nói: “Mùi vị bánh quế hoa rất ngon, ngươi cũng thử xem.”
Tây Vương Mẫu nghe vậy, nếm thử một miếng bánh quế hoa, quả thật vừa thơm vừa mềm vô cùng ngon.
Hằng Nga thu ánh mắt thất vọng lại, nàng lại nói với Lý Nguyên: “Công tử, gần đây ta lại biên ra một điệu múa mới, ta múa cho ngươi xem.”
Lý Nguyên nghe vậy, vô cùng phấn khởi: “Ta bảo Thược Dược lấy đàn tranh đến, đích thân đệm nhạc cho ngươi.”
Hằng Nga thấy dáng vẻ phấn khởi của Lý Nguyên, tâm trạng của nàng lại trở nên vui vẻ.
Xem ra Lý công tử thích xem ta múa.
Rất nhanh, Thược Dược ôm một cây đàn tranh đi đến.
Mặc dù không phải lần đầu thấy Thược Dược, nhưng khi Tây Vương Mẫu nhìn thấy nhan sắc của Thược Dược vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Quả thật quá hoàn mỹ.
Lý Nguyên nhận lấy đàn tranh đặt lên bàn đàng hoàng, hắn khẽ gẩy dây đàn, một âm thanh mây bay nước chảy bỗng vang lên.
Tây Vương Mẫu hiếu kỳ nhìn Lý Nguyên, đây là lần đầu tiên nàng biết Lý Nguyên cũng biết đàn.
Không biết đàn như thế nào, trong lòng nàng dấy lên một vài sự nghi ngờ.
Thấy Lý Nguyên chuẩn bị xong xuôi, Hằng Nga liền bắt đầu nhẹ nhàng múa như một con bướm.
Dáng múa duyên dáng, dáng người uyển chuyển khiến cho ánh trăng cũng lung lay, trông vô cùng đẹp đẽ, rung động lòng người.
Tây Vương Mẫu xem Hằng Nga múa không khỏi tỏ ra say mê.
Nàng phát hiện Hằng Nga khi múa còn quyến rũ hơn lúc bình thường ba phần, đã sắp đuổi kịp Thược Dược rồi.
Ngay lúc Tây Vương Mẫu đang thưởng thức điệu múa duyên dáng uyển chuyển của Hằng Nga thì bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng đàn đẹp đẽ dễ nghe, ngọc bội leng keng truyền vào tai nàng, hay đến mức khiến nàng nổi da gà.
Tây Vương Mẫu vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Nguyên, nàng không ngờ đàn kỹ của Lý Nguyên lại cao siêu như thế.
So với âm luật đàn tấu của Cầm Hoàng Phục Hy còn êm tai sinh động hơn vạn lần.
Nàng cảm thấy mình như đang nghe âm thanh của Đại Đạo, như say sưa như mê muội, không thể thoát được.
Điệu múa của Hằng Nga vốn đã đủ đẹp rồi, nhưng xuôi theo nhạc đệm của Lý Nguyên điệu múa của Hằng Nga càng thêm đẹp hơn so với trước đây gấp ngàn lần.
Trong lúc múa giống như Đại Đạo đang bay lượn, thần văn chuyển động trong hấp dẫn vô cùng.
Tây Vương Mẫu bất tri bất giác chìm đắm trong âm luật tươi đẹp và điệu múa uyển chuyển, hoàn toàn quên mất chính mình.
Mãi cho đến khi khúc nhạc kết thúc, Tây Vương Mẫu mới dần dần tỉnh táo lại.
Nàng phát hiện bản thân lại tiến vào trong giác ngộ, tu vi cảnh giới Chuẩn Thánh đại viên mãn lúc ban đầu lại tăng lên một chút.
Cái này...
Rốt cuộc ta đang thưởng thức điệu múa hay là thưởng thức Đại Đạo vậy?
Trong lòng Tây Vương Mẫu chấn động, có một cảm giác không chân thực như đang nằm mơ.
Trước đây, tuy rằng kỹ thuật múa của Hằng Nga vô cùng đẹp, nhưng vẫn chưa đạt được cảnh giới nhập đạo.
Nhưng sau khi trải qua tiếng đàn đệm của Lý Nguyên, kỹ năng múa của Hằng Nga trong phút chốc tràn đầy đạo vận, còn khiến cho Tây Vương Mẫu bất giác lâm vào giác ngộ.
Tiếng đàn của Lý Nguyên lại có thể đạt được cảnh giới truyền thần nhập đạo như thế.
Tây Vương Mẫu bỗng có một kích động muốn nứt cả da đầu.
Qua một lúc lâu sau Tây Vương Mẫu mới tỉnh táo lại từ trong nỗi kinh ngạc, nàng vô cùng cảm thán: “Sau Lý đạo hữu, trên thế gian này không còn tiếng đàn nào nữa, sau Hằng Nga tiên tử, không ai dám nói biết múa nữa. Hôm nay có thể thưởng thức cầm kỹ và vũ kỹ thế này, thật không hối tiếc! Ta cạn một chén!”
Nói rồi nàng uống cạn một ly Phù Sinh Nhược Mộng, vẻ mặt muôn vàn cảm khái nói không nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận