Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1063 - Ngươi không khoác lác thì sẽ chết sao?

Lục Áp và Ô Sào lại bình tĩnh như thường.
Ô Sào khinh thường nhìn hai lão già quê mùa một cái nói: “Bọn ta chỉ tường thuật lại sự thật mà thôi, chưa từng dùng bất cứ biện pháp tu từ nào.”
Lục Áp: “Bọn ta chỉ muốn các ngươi biết rõ địa vị của Lý tiền bối phi thường như thế nào. Mà trước đây các ngươi đã đắc tội với Hằng Nga, ngươi nói xem các ngươi phải giải quyết hậu quả như thế nào?”
Nghĩ đến đây Lục Áp và Ô Sào không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hại nhi tử quá rồi!
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ô Sào và Lục Áp, Đế Tuấn và Thái Nhất nhìn nhau một cái, trong lòng càng thêm do dự.
Lẽ nào Ô Sào và Lục Áp không hề nói khoác?
Người tên Lý Nguyên này lẽ nào thật sự lợi hại như vậy sao?
Nhưng cũng khoa trương quá rồi đấy?
Điều này cũng đồng nghĩa với việc để Đạo Tổ trông cửa.
Phải là người như thế nào mới có thể khiến Đạo Tổ trông cửa chứ?
Chuyện này quá vô lý!
Trong lúc khiếp sợ cùng thắc mắc, Đế Tuấn và Thái Nhất càng hiếu kỳ về Lý Nguyên.
Bọn họ nóng lòng muốn xem người khiến Lục Áp và Ô Sào thổi phồng đến tận trời này rốt cuộc trông như thế nào, có phải ba đầu sáu tay hay không?
Trường An.
Có căn khách điếm.
Bây giờ đã sắp đến giờ cơm, do đó lúc này Lý Nguyên đang nấu cơm trưa.
Còn Tiểu Tê Tử thì ngoan ngoãn giúp phụ thân rửa rau, thái rau.
Nàng mặc một bộ đồ đầu bếp màu trắng vừa vặn, mang một chiếc tạp dề viền ren trong đáng yêu ngây ngô không hề có bất cứ sự uy nghiêm khí phách nào của một Nữ hoàng thường ngày.
Nữ Bạt thì yên tĩnh ngồi bên bếp nhóm lửa.
Trong sân một con chim giẻ cùi đang dùng mỏ vặt lông của mình.
Cảnh tượng này trông vừa ấm áp vừa vui vẻ hòa thuận.
Ngay lúc này, tiếng chuông gió trên rèm cửa phát ra tiếng va chạm leng keng.
Tiểu Tê Tử kêu lên: “Lẽ nào cuối cùng cũng có khách đến?”
Nàng dùng thần thức quét qua.
“Ồ, là Hằng Nga tỷ tỷ. Xem ra hôm nay lại là một ngày không có khách.”
Hằng Nga thấy đại sảnh không có người bèn đoán công tử có lẽ ở nhà bếp.
Nàng đến nhà bếp nhìn thử, quả nhiên công tử và Tiểu Trang đều ở đây.
Nàng vội vàng hành lễ vạn phúc với Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử: “Nô tỳ tham kiến công tử, tham kiến tiểu chủ.”
Lý Nguyên gật đầu: “Ngươi đến rồi à.”
Tiểu Tê Tử cười nói: “Hằng Nga tỷ tỷ, ngươi đến đúng lúc lắm, vừa hay bọn ta đang nấu cơm.”
Hằng Nga dịu dàng mỉm cười.
Nàng thấy Tiểu Tê Tử đang thái rau đành vén tay áo lên nói: “Để nô tỳ thái rau cho.”
Nhưng mà Tiểu Tê Tử lại phất tay nói: “Không cần, ta sắp thái xong rồi.”
Thấy Tiểu Tê Tử không đồng ý Hằng Nga chỉ đành đứng ngây ngốc nhìn công tử nhà mình xào thức ăn, nhìn tiểu chủ thái rau.
Còn nàng là một nô tỳ nhưng lại rảnh rỗi đứng một bên.
Hằng Nga không nói cho Lý Nguyên biết chuyện Đế Tuấn và Thái Nhất, bởi vì nàng biết rõ công tử chắc chắn biết.
Không lâu sau mấy món ăn đã được nấu xong Hằng Nga mới có cơ hội làm việc, đó chính là dọn thức ăn lên bàn trong đại sảnh, bày dọn chén đũa.
Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử vừa từ hậu viện đến đại sảnh đang định thay y phục đầu bếp của mình ra, thì bỗng nhiên nhìn thấy Võ Chiếu từ cửa bước vào.
Võ Chiếu vội vàng hành lễ với Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử: “Vi thần bái kiến bệ hạ, tham kiến Lý tiền bối.”
Nàng chú ý đến Hằng Nga ở trong đại sảnh trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nữ tử đẹp đến mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn này không biết là ai?
Tại sao trước đây chưa từng nhìn thấy nàng?
Không biết nàng có quan hệ gì với Lý tiền bối?
Võ Chiếu lập tức sinh lòng cảnh giác nhìn thấy tình địch.
Nàng đã xem Lý Nguyên là ‘con mồi’ của nàng.
Đương nhiên không dễ để người khác giành lấy.
Nhưng mà mặc dù trong lòng có vô vàn suy nghĩ nhưng nét mặt không có một chút bất thường nào, vẫn cung kính lạnh lùng như cũ.
Người ngoài không hề biết rằng Võ thượng thư Đại Đường ngày thường cao quý lãnh diễm, giỏi giang trí thức, người lạ chớ gần, trong lòng lại có nhiều suy nghĩ phức tạp như thế.
Tiểu Tê Tử thuận miệng hỏi Võ Chiếu: “Sao ngươi lại tới đây?”
Võ Chiếu bình tĩnh trả lời: “Trước đây vi thần đích thân đến Thái Dương Tinh định thuyết phục Đế Tuấn và Thái Nhất gia nhập vào vương triều Tiên Đường. Nhưng đáng tiếc Đế Tuấn và Thái Nhất không ở trên Thái Dương Tinh, không biết đã đi nơi nào. Vi thần không thể hoàn thành sứ mệnh mong bệ hạ trách phạt.”
Tiểu Tê Tử thản nhiên nói: “Cái này thì có gì mà phải trách phạt? Không gặp thì không gặp thôi. Hơn nữa.”
Trên gương mặt nàng bỗng nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Nói không chừng ngươi sắp gặp được rồi đấy.”
Thần thức của Tiểu Tê Tử đã cảm nhận được mấy khí tức Thái Dương Chân Hỏa nồng đậm phát ra toàn thân đang bay đến khách điếm.
Trong hồng hoang, người có thể phát ra khí tức này không cần đoán cũng biết là ai.
Võ Chiếu không hiểu ý của Tiểu Tê Tử, nàng thấy Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử chuẩn bị ăn cơm cũng không có ý bảo nàng ở lại ăn cùng, trong lòng nàng hơi tiếc nuối bèn lên tiếng cáo từ: “Nếu bệ hạ chuẩn bị dùng thiện vậy vi thần không làm phiền nữa.”
Nhưng mà khi nàng vừa mới xoay người chuẩn bị vén màn lên, bỗng phát hiện màn cửa đã được người ở bên ngoài vén lên trước.
Sau đó, chỉ thấy hai hòa thượng đầu trọc mặc cà sa dẫn theo hai nam tử phong độ hiên ngang đứng ngay trước cửa.
Võ Chiếu kinh hãi nhận ra rằng khí tức phát ra từ trên người bốn người họ đều vô cùng đáng sợ, một loại khí tức giống như mấy vầng Thái Dương Tinh đang đứng trước mặt thiêu đốt cả hư không, khuấy động lên cơn sóng như sóng nước.
Đây là bốn vị Đại Năng tuyệt thế!
Ít nhất cũng là cảnh giới Chuẩn Thánh.
Võ Chiếu lập tức đưa ra một suy đoán.
Chỉ không biết bọn họ là ai?
Có hai người trông giống người của Tây Phương giáo, hai người còn lại thì không nhìn ra lai lịch.
Những Đại Năng này đến đây làm gì?
Nghĩ đến đây Võ Chiếu không rời đi mà nán ở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận