Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1151 - Tại sao toàn bộ hồng hoang này đều là biến thái vậy

Mà Dương Kiếm Thư vẫn chưa chết hẳn, linh hồn hắn vẫn bám víu trên bộ xương, rõ ràng cảm nhận được huyết nhục của mình tán loạn, xương cốt bị gió thổi bay, như thể đang phải nhận hình phạt lăng trì, khiến cho hắn sống không bằng chết….
Nhưng mà hiện tại hắn chỉ còn lại bộ xương, dù muốn kêu rên cũng không thể được.
Hắn rõ ràng muốn kêu gào thảm thiết.
Nhưng xương cằm dưới của hắn chỉ mở ra khép vào va với hàm trên tạo ra tiếng va chạm lạch cạch, không thể nào kêu gào thảm thiết được.
Phương Thốn nhìn thấy cảnh tượng xảy ra bất thình lình này lập tức bị tê liệt vì sợ hãi.
Hắn hoàn toàn không thể hiểu được sự việc sao lại biến thành như thế này?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Kiếm Thư bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Mà những người đi đường xung quanh cũng hoảng sợ rơi vào tình cảnh hỗn loạn, mọi người chạy tán loạn khắp nơi, trốn đi ra xa.
Phương Thốn cũng muốn chạy nhưng hắn phát hiện hai chân của mình không có sức căn bản không thể chạy được.
Diệp Lăng Không nhìn Phương Thốn thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi biết khách điếm Hữu Gian ở nơi nào chưa?”
Phương Thốn nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Lăng Không, trong lòng thoáng kinh sợ, hắn lập tức gật đầu giống như con gà mổ thóc nói: “Ta biết, ta biết.”
Hắn ngay tức khắc hiểu ra rằng những gì xảy ra với Dương Kiếm Thư chắc chắn do nam nhân hỏi đường này gây nên, hắn đương nhiên không dám chậm trễ để tránh phải nối gót theo Dương Kiếm Thư.
Mãi cho đến lúc này hắn mới thật sự hiểu được sự tàn nhẫn của hồng hoang.
Chỉ một người khách hỏi đường mà cũng có thể khiến bọn họ vạn kiếp bất phục.
Điều này quá mức đáng sợ rồi.
Bảo những luân hồi giả như bọn họ phải sống như thế nào đây?
Diệp Lăng Không: “Dẫn ta đi.”
Phương Thốn không dám chần chừ lập tức dẫn Diệp Lăng Không đi đến khách điếm Hữu Gian.
Bây giờ Diệp Lăng Không bảo hắn làm gì hắn sẽ không chút do dự mà làm theo như vậy.
Còn về khí phách có ăn được không?
“Mời tiền bối theo hướng này.”
Phương Thốn vô cùng cung kính dẫn đường cho Diệp Lăng Không.
Sợ rằng vì hành vi nào đó mà khiến Diệp Lăng Không cảm thấy bất kính.
Còn bộ xương của Dương Kiếm Thư thì rập khuôn đi sát theo phía sau.
Diệp Lăng Không đã thăm dò tất cả thông tin về hai người Phương Thốn và Dương Kiếm Thư, biết rằng hai người này là luân hồi giả có thể xuyên qua thế giới chư thiên.
Cho nên hắn mới chặn bọn họ lại hỏi đường.
Cho nên hắn mới giữ lại cái mạng nhỏ cho Dương Kiếm Thư.
Hắn định sau khi tìm được Thánh Nhân rồi lại đi thăm dò tiếp cái không gian Chủ Thần gì kia.
Xuyên qua thế giới vô hạn nghe có vẻ rất thú vị.
Thế giới này càng lúc càng thêm thú vị rồi.
(Diệp Lăng Không không hề thăm dò được bí mật về Lý Nguyên và bên trong khách điếm ở trong ký ức của Dương Kiếm Thư và Phương Thốn.
Đừng nói Diệp Lăng Không không thể tra ra được những tin tức này, ngay cả Chủ Thần cũng không tra ra được, tất cả những tin tức ở bên trong khách điếm đều đã được Lý Nguyên che giấu đi.)
Rất nhanh mấy người họ đã đến khách điếm.
Diệp Lăng Không nhìn bảng hiệu treo trên cạnh cửa khách điếm, trong lòng thầm nghi ngờ: Tấm bảng này dường như có chút đặc biệt, cảm giác như ẩn chứa đạo vận vô tận vậy.
Nhưng tại sao bên trong khách điếm Hữu Gian này lại không có người?
Là trùng tên?
Hay vì khách điếm này thật sự vô cùng đặc biệt, cho dù ở ngay trước mặt cũng không thể thăm dò tình hình bên trong đó?
Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Diệp Lăng Không.
Ngay lúc này một âm thanh bất ngờ bỗng vang lên: “A, không phải ngươi nói sẽ không đến đây sao? Sao lại quay lại thế? Dương Kiếm Thư đâu? Hắn không quay lại với ngươi sao?”
Phương Thốn quay đầu lại nhìn thì thấy Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương cũng đang đi đến cửa khách điếm nhìn hắn với nét mặt đầy bất ngờ.
Mà người nói chính là Lư Khán Sơn.
Phương Thốn thấy Lư Khán Sơn hỏi đến Dương Kiếm Thư, nét mặt không khỏi trở nên phức tạp nhìn bộ xương phía sau một cái.
Không biết nói với mấy người bọn họ đây chính là Dương Kiếm Thư, bọn họ có cảm thấy ta đang nói đùa hay không?
Mà hàm dưới của Dương Kiếm Thư cũng nhìn mấy người Lư Khán Sơn mấp máy như đang nói điều gì đó.
Ba người Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương đương nhiên cũng nhìn thấy Diệp Lăng Không và bộ xương tự biết đi kia.
Mặc dù cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Ở hồng hoang, một bộ xương biết đi dường như cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.
Nhưng mà tại sao Phương Thốn lại đi cùng với người này?
Người này là ai?
Trong lòng mọi người đầy thắc mắc.
Diệp Lăng Không liếc nhìn Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương một cái, thông tin về ba người đã được Diệp Lăng Không nắm rõ ràng toàn bộ.
Trên gương mặt hắn không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Không ngờ lại gặp được vài luân hồi giả.”
Ầm!
Nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Không, Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương cảm thấy như có sấm sét nổ ầm trong đầu, kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm, không nói nên lời. Ngay cả Phương Thốn cũng kinh sợ ngây ra như phỗng, đầu óc choáng váng.
Bọn họ không ngờ Diệp Lăng Không lại biết thân phận luân hồi giả của bọn họ.
Sao có thể chứ?
Người này là ai?
Làm sao hắn biết được bọn ta là luân hồi giả?
Lẽ nào hắn cũng có thể thăm dò ký ức của bọn ta sao?
Nghĩ đến đây trong lòng bọn họ đều tràn ngập nỗi sợ hãi.
Tại sao toàn bộ hồng hoang này đều là biến thái vậy?
Có thể có một chút riêng tư được hay không?
“Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?”
Lư Khán Sơn nén nỗi kinh sợ trong lòng, nét mặt nghiêm túc và cung kính hỏi Diệp Lăng Không.
Hắn lo lắng Diệp Lăng Không cũng là Đại Năng nổi danh của hồng hoang như Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh.
Thái độ đương nhiên cũng phải cung kính.
Diệp Lăng Không thản nhiên nói: “Các ngươi vẫn chưa xứng biết được tên húy của bổn tọa.”
Lư Khán Sơn nghe vậy khóe miệng không khỏi giật giật trông có vẻ vô cùng cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận