Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 818 - Tình cảm của Khuê Ngưu rạn nứt!

Nghe thấy nàng gái trẻ trong video gọi mình là Ngưu Ngưu ca, muah muah, Khuê Ngưu cười tới rách miệng.
Hút!
Lau nước miếng trên miệng, hắn lập tức gửi tin nhắn cho nữ tử trẻ.
“Linh nhi thanh âm thật dễ nghe, không biết có thể cùng nàng một mình quay video, sẽ có thưởng...”
“Bùm.”
Lúc này, một tiếng động lớn phát ra từ cửa.
Chỉ thấy cửa đá bị vỡ thành từng mảnh, một nữ tử chừng ba mươi tuổi khuôn mặt khả ái đang chống nạnh đứng ở cửa.
“Phu, phu nhân.”
Khi Khuê Ngưu nhìn thấy người phụ nữ, hắn lập tức tắt điện thoại với vẻ chột dạ.
Tuy nhiên, điều đang chờ đợi hắn là một trận đòn đau đớn vào đầu và mặt, Thiết Phiến Công chúa lấy tất cả chai lọ xung quanh mình và ném tất cả vào Khuê Ngưu.
“Phu nhân đừng động thủ, có chuyện gì từ từ nói.”
Vừa né tránh những chiếc chai và lon bị đập vỡ, Khuê Ngưu vừa đau lòng kêu lên: “Những thứ này rất quý giá, đập vỡ thì thật đáng tiếc.”
Tuy nhiên, Thiết Phiến công chúa không hề có ý định dừng lại. Vừa đánh nàng vừa chỉ vào mũi Khuê Ngưu nói: “Cả ngày chỉ biết xem điện thoại, có vợ ở nhà, nhưng chỉ biết ngưỡng mộ với hồ ly bên ngoài, mang hết tài sản ở nhà này đi thưởng hết cho bọn chúng... Đã thích hồ ly tinh như vậy, sao không cút khỏi nhà này mà ở với đám hồ ly tinh đó đi,để ta nhìn thấy là tức giận...”
“Phu nhân đừng tức giận, ta đối với phu nhân là thật lòng, xem video chỉ là để giết thời gian mà thôi...”
Tuy nhiên, Khuê Ngưu có giải thích thế nào cũng không thể xoa dịu cơn giận của Thiết Phiến Công chúa, Khuê Ngưu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trốn thoát khỏi động Ba Tiêu và định ẩn náu trong vài ngày.
Không ngờ trên đường lại gặp được một mỹ nhân tuyệt thế giai nhân như vậy, Khuê Ngưu cảm thấy đợt phong ba này cũng không thiệt thòi gì.
Khuê Ngưu cố nén kích động trong lòng, vội vàng nhảy xuống kim nhãn thú, làm bộ hành lễ với nữ nhân: “Khuê Ngưu bái kiến tiên nữ, nhưng không biết tiên nữ xưng hô thế nào? Từ đâu tới?”
Nữ nhân không hề tỏ ra sợ hãi hay ngạc nhiên trước vẻ ngoài kỳ lạ của Khuê Ngưu, nàng chỉ tò mò nhìn hắn.
Nghe được câu hỏi của Khuê Ngưu, nàng trả lời mà không có mưu đồ: “Tôi tên là Tử Hà, Tứ hải là nhà. Ngươi có phải là Ngưu ma không?”
Khuê Ngưu cho rằng Tử Hạ đang sợ hãi, vội vàng an ủi: “Đừng xem ta to lớn mặt dày, nhưng ta có một trái tim mỏng manh, không giống những yêu vật thô bạo hung ác kia, nhân tiện, ta không biết tiên nữ đi đâu?”
Tử Hà nói: “Ta muốn tìm như ý lang quân của ta, nhưng ta không biết hắn ở đâu?”
“A, tiên nữ đã có phu quân?”
Khuôn mặt của Khuê Ngưu đầy thất vọng.
Hắn cứ ngỡ mùa xuân thứ hai của mình sắp đến, nhưng không ngờ rằng hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Vì sao người đẹp luôn thuộc về người khác?
Tử Hà giải thích: “Trước mắt vẫn chưa , chẳng qua chỉ cần ai có thể rút Tử Thanh bảo kiếm trong tay ta, người đó chính là lang quân như ý của ta.”
“Ta muốn rút được.”
Khuê Ngưu nhanh chóng giơ tay nói. Thì ra, đây mới thật sự là mùa xuân thứ hai của ta. Khuê Ngưu sắp kích động đến rơi lệ.
Tử Hà không từ chối, nàng cầm Tử Thanh bảo kiếm trong tay ném cho Khuê Ngưu: “Ngươi thử có thể rút ra hay không?”
“Điều này không đơn giản?”
Khuê Ngưu rất tự tin về tu vi của mình. Hắn cầm chặt chuôi kiếm và vỏ kiếm, tích đủ khí lực, dùng sức xuất phát.
Nhưng gân xanh xuất hiện trên trán hắn, nhưng căn bản không rút được thanh bảo kiếm.
Hắn cảm nhận trên bảo kiếm có một luồng phong ấn vô cùng lớn mạnh, với thực lực Đại La Kim Tiên trung kỳ như hắn, căn bản không thể lay chuyển.
Thử một lúc lâu, Khuê Ngưu vẫn không rút được Tử Thanh bảo kiếm, hắn chỉ đành bất đắc dĩ bỏ qua.
“Xem ra, ngươi không phải là lang quân như ý của ta.”
Tử Hà cầm bảo kiếm của mình, tiếc nuối nói.
Khuê Ngưu có phần không phục nói: “thanh bảo kiếm của ngươi bị một loại pháp tắc phong ấn đặc biệt, sợ rằng chỉ có Đại Năng tuyệt thế trên Chuẩn Thánh mới có thể rút được. Chẳng qua nếu như rút mạnh mẽ, chỉ sợ bảo kiếm bị phá hủy, ngươi như vậy gần như không tìm được lang quân như ý.”
Giọng nói hắn vừa chuyển, mèo khen mèo dài đuôi: “Lão Ngưu ta thành thực đáng tin, mặc dù dáng vẻ khó coi một chút, nhưng thân thể khoẻ mạnh, có thể che gió che mưa cho tiên tử, không giống những thứ người gối thêu hoa, mặt ngoài đẹp mắt, người ngu ngốc, nếu tiên tử muốn tìm lang quân như ý, hay là xem xét ta một chút? Ta đây nhất định sẽ đối tốt với tiên tử.”
Tử Hà lắc đầu nói: “Ngươi không rút được Tử Thanh bảo kiếm, vô duyên với ta.”
Vừa nói, nàng muốn rời đi.
Khuê Ngưu vội vàng ngăn cản đường đi của Tử Hà: “quyết định lang quân như ý Thông qua rút bảo kiếm, điều này rất không đáng tin. Hơn nữa, trong cả hồng hoang, ngoài số ít mấy người có năng lực như thế, không ai có thể rút được thanh bảo kiếm này.”
Tử Hà tò mò hỏi Khuê Ngưu: “Ngươi nói số ít mấy người là người nào? Nói không chừng trong bọn họ sẽ có lang quân như ý của ta!”
Khuê Ngưu vạch mấy đường lên đầu ngón tay: “Có Thái Thượng Lão Quân, Phù Nguyên Tiên Ông, Kim Linh Thánh Mẫu, Đa Bảo phản đồ, Hạo Thiên Trấn Nguyên Tử, Nữ Oa nương nương, Lý tiền bối…”
Nói đến mấy chữ “Lý tiền bối”, hắn còn cung kính ôm quyền qua đầu với trời, không có cách, đây mới thực sự là đại lão tuyệt thế, cho dù chỉ là nhắc tới tên, Khuê Ngưu đều một mực cung kính.
“Ngươi cảm thấy, trong bọn họ, ai có duyên với ta?”
Khuê Ngưu hỏi Tử Hà: “Ách... Những người khác thì không biết, dù sao Kim Linh Thánh Mẫu, Nữ Oa nương nương có thể loại bỏ đầu tiên.”
Tử Hà đáp lại.
Đương nhiên nữ không thể nào là lang quân như ý của nàng. Khuê Ngưu nghe vậy, vẻ mặt im lặng nói: “Vậy nếu như Thái Thượng Lão Quân rút được Tử Thanh bảo kiếm, không phải là ngươi muốn gả cho hắn?”
Tử Hà bình tĩnh nói: “Nếu như hắn có thể rút Tử Thanh bảo kiếm, chứng tỏ có duyên với ta, dĩ nhiên ta có gả cho hắn.”
Khuê Ngưu há hốc mồm nói: “Nhưng, nhưng hắn có râu mép dầy rồi.”
Bả vai Tử Hà bất đắc dĩ thẳng đứng: “Không có cách, đây là ông trời an bài, ông trời lớn nhất thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận