Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1660 - Sắp điên!

Hoa Tử Hư bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, Lý huynh không ám chỉ ta cái gì hết, hắn cũng không có mục đích, ta còn muốn tặng hắn một lượng cống trà, hắn lại không muốn. Lý huynh làm người rất có phong thái quân tử, ngươi cũng đừng nghi thần nghi quỷ.”
Hoa Hữu Đạo kinh ngạc nói: “Ngươi lấy đâu ra cống trà tặng hắn?”
Hoa Tử Hư chột dạ liếc mắt nhìn lão cha, nói: “Không phải cha có sao?”
Hoa Hữu Đạo nghe vậy, không nhịn được tức giận đến mức da mặt liên tục run rẩy.
Hắn chỉ vào Hoa Tử Hư, tức giận đến mức sắp nói không ra lời: “Ngươi, ngươi, sớm muộn gì cái nhà này phải bị ngươi lấy sạch!”
Hoa Tử Hư thấy thế, vội vàng chạy tới giúp lão cha vỗ lưng, thuận hơi thở.
Vừa vỗ lưng, hắn vừa càu nhàu nói: “Sao ngươi còn nóng nảy như vậy? Lý công tử người ta căn bản khinh thường trà qua tay. Hơn nữa, Lý công tử còn tặng ta một lượng trà ngon tuyệt thế này, người ta hào phóng hơn ngươi nhiều!”
“Một lão bản khách điếm, có thể có trà ngon tuyệt thế gì?”
Hoa Hữu Đạo khinh thường nói.
Hắn bưng ly trà bên cạn lên h, muốn uống một ngụm trà thuận hơi.
Lại phát hiện ly trà trống không.
Hoa Tử Hư thấy thế, nhanh chóng hô với ngoài cửa: “Tiểu Thúy, Tiểu Thúy, ta bảo ngươi pha trà mà, sao còn chưa pha xong?”
Hắn lại nói với Hoa Hữu Đạo: “Trà của Lý công tử, vị thật sự có thể coi như là thiên hạ vô song, so với cống trà, ngon hơn không biết bao nhiêu lần. Ta đã bảo Tiểu Thúy pha một bình, ngươi nếm thử sẽ biết! Sau này cha cũng đừng cứ cho rằng, đồ vật trên đời này, trong cung là tốt nhất, trên đời này đồ tốt hơn trong hoàng cung, vẫn còn rất nhiều.”
Hoa Hữu Đạo khinh thường nói: “Chi phí ăn mặc trong cung, đều là cống phẩm ngự dụng trải qua lựa chọn kỹ lưỡng cho Nữ hoàng bệ hạ, mỗi món đều được coi như thiên tài địa bảo. Ta không dám nói chi tiêu ăn mặc trong cung, là tốt nhất trên đời này, nhưng có thể sánh với những cống phẩm ngự dụng này, nhất định là lông phượng sừng lân. Cho dù có, cũng không phải thứ đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi có thể có.”
Hoa Tử Hư: “Vậy ngươi nhìn cho kỹ đó!”
“Ha ha.”
Vẻ mặt Hoa Hữu Đạo không cho là đúng.
Lúc nói chuyện, chỉ thấy một vị tiểu gia bích ngọc nha hoàn, bưng một cái ấm trà đi đến.
Nha hoàn đặt ấm trà lên bàn trà, Hoa Tử Hư bèn vẫy tay bảo nha hoàn lui ra ngoài.
Sau đó, Hoa Tử Hư chủ động rót cho Hoa Hữu Đạo một ly trà thơm.
“Cha, ngươi nếm thử, nếu ngươi nói trà này không ngon, ta chặt đầu xuống cho ngươi làm bóng đá.”
Hoa Tử Hư tràn đầy tự tin nói.
Thực ra, từ khoảnh khắc nha hoàn bưng ấm trà vào cửa, vẻ mặt Hoa Hữu Đạo đã có một xíu biến hóa.
Bởi vì, đã ngửi được một mùi trà siêu tươi mát, bay vào chóp mũi, làm cho tâm trạng vốn có phần nóng nảy của hắn, đều trở nên an bình lại ba phần.
Chuyện này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, hắn ở trong cung làm thái giám nhiều năm như vậy, tiên trà cực phẩm từng ngửi nhiều vô kể.
Mùi trà có thể tươi mát thanh nhã, thấm vào ruột gan như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên ngửi được.
Chẳng lẽ, Hoa Tử Hư không hề khoác lác?
Hắn thật sự nhận được trà ngon còn trân quý hơn cống phẩm ngự dụng?
Nhưng người hắn giao du không phải đều là mấy tên ăn chơi trác táng, hồ bằng cẩu hữu sao?
Làm sao lại có trà thơm trân quý như vậy?
Còn hào phóng tặng cho Hoa Tử Hư?
Chẳng lẽ, đối phương giống như Hoa Tử Hư, cũng là tên bại gia tử?
Mang theo tò mò và nghi hoặc, Hoa Hữu Đạo vội vàng nhận lấy ly trà, dùng nắp ly trà nhẹ nhàng hớt bọt, sau đó không kịp chờ hớp một ngụm nhỏ.
Đầu lưỡi giống như nháy mắt từ trong ngủ say tỉnh lại toàn bộ, tươi mát thanh nhã đến cực điểm, mùi trà lan khắp bốn phía, tràn đầy ba hồn bảy vía, lục cảm lục thức của Hoa Hữu Đạo.
Làm cho hắn vô cùng hưởng thụ, vô cùng say sưa.
Như đang ở trong thời kỳ sơ sinh, cả người bị nước ối bao phủ, yên tĩnh trí viễn, không cốc u lan, thả lỏng thích ý biết bao.
Say sưa một lúc lâu sau, Hoa Hữu Đạo mới dần lấy lại tinh thần.
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm ly trà trong tay, trợn lớn hai mắt, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn không thể ngờ tới, một ly trà, lại có thể ngon đến mức này.
Vị của nó, so với tiên trà phẩm cấp tối cao trong hoàng cung, còn ngon hơn, còn dư vị vô cùng hơn, còn cho người ta thả lỏng hưởng thụ hơn.
“Đây là trà gì, làm sao thơm mát ngon miệng như vậy?”
Hoa Hữu Đạo giật mình hỏi Hoa Tử Hư.
Hoa Tử Hư thấy biểu cảm khiếp sợ của lão cha, trên mặt tỏ ra rất đắc ý: “Thế nào, ta không gạt ngươi chứ? Trà này có phải còn ngon hơn cống trà trong hoàng cung không?”
Hoa Hữu Đạo: “Đừng nói nhảm nữa, ta hỏi ngươi tên lá trà.”
Hoa Tử Hư: “Trà này tên là Lục Y Xuân Độ, là cây trà do chính tay Lý Nguyên huynh trồng, tên cũng là Lý huynh đặt.”
Trời ạ!
Hoa Hữu Đạo không khỏi hít ngược một hơi.
Vậy mà có thể tự mình trồng ra trà ngon như vậy, Lý Nguyên đó, không đơn giản!
Nếu như, có thể giới thiệu trà thơm ngon như vậy cho Thái thượng hoàng hoặc là Nữ hoàng bệ hạ, hai vị bệ hạ nhất định sẽ mặt rồng vui mừng, đến lúc đó, chúng ta chẳng phải là lên như diều gặp gió rồi sao?
Nghĩ tới đây, Hoa Hữu Đạo không khỏi càng thêm kích động.
Hoa Tử Hư cũng không nhịn được rót cho mình một ly.
Không kịp chờ đợi uống một ngụm, hắn lại cau mày.
“Kỳ lạ, trà này hình như không ngon như trà Lý huynh pha, mùi vị tuy ngọt thuần, nhưng kém một xíu ý tứ.”
Hoa Hữu Đạo tặc lưỡi nói: “Đều đã mỹ vị vô địch như vậy, lại vẫn kém một xíu ý tứ? Vậy nếu như không kém một xíu ý tứ, thì ngon biết bao nhiêu?”
Hoa Tử Hư không trả lời cảm thán của cha mình.
Hắn dụng tâm uống mấy hớp, bất chợt mắt sáng lên, nghĩ tới điều gì đó: “Hẳn là liên quan tới nước dùng pha trà, nước Lý huynh dùng pha trà, uống vào có vị ngọt lại hơi nhạt, còn có một ý mát lạnh đặc biệt. Cho nên nước pha trà của chúng ta, kém một chút ý tứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận