Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 675 - Vợ con không phải của mình!

Uy nghiêm như Ngọc Đế mà cũng muốn phụ thuộc vào người khác, vậy giao vận mệnh của Nhân tộc vào tay hắn liệu có ổn?
Thay vì để cho người khác bảo vệ, tự mình nắm giữ vận mệnh của mình có phải tốt hơn không?
Ít nhất khi gặp phải kẻ địch mạnh hoặc là hăng hái phản kháng, hoặc là quỳ xuống cầu xin tha thứ, có thể tự mình làm chủ được?
Đạo tâm của Ngụy Trưng lại xuất hiện dao động.
“Ngươi còn ở đó ngây ngốc cái gì? Còn không mau nhận lỗi với Lý tiền bối?”
Thời điểm Ngụy Trưng suy nghĩ xuất thần, đột nhiên hắn cảm thấy bắp chân của mình bị đá một cước.
Hắn mất khống chế mà quỳ trên mặt đất.
Là Ngọc Đế đá hắn.
Ngọc Đế thấy Lý Nguyên có ý trách cứ, trong lòng hận chất Ngụy Trưng.
Đều tại hắn tự ý làm nên mới khiến ta gặp tai bay vạ gió.
Hắn thấy mình quỳ mà Ngụy Trưng còn ngây ngốc đứng đấy, nhất thời tức giận đá Ngụy Trưng một cước, là cho Ngụy Trưng cứ thế mà quỳ dưới mặt đất.
Hắn tiếp tục cầu xin Lý Nguyên tha thứ. Hắn nói: “Lý tiền bối, sở dĩ chuyện này cũng là do một mình Ngụy Trưng gây ra, ta không biết mọi chuyện, mong tiền bối minh giám.”
Ngụy Trưng thấy Ngọc Đế vội vàng phủi sạch mối quan hệ với mình, không hề bảo vệ thần tử của mình, trong lòng giống như bị rút cạn hết tất cả khí lực, thần khí trong mắt trở nên mơ hồ.
Hôm nay hắn gặp chuyện, Ngọc Đế không bảo vệ cho hắn.
Sau này Nhân tộc gặp chuyện, vậy Ngọc Đế có thể bảo vệ Nhân tộc sao?
Đột nhiên Ngụy Trưng cảm thấy, hành động giúp đỡ Thiên Đình quản lý nhân gian của mình thật đáng buồn và nực cười đến mức nào.
Xem ra, vận mệnh của Nhân tộc vẫn nên nằm trong tay Nhân tộc!
Dương Thiền thấy dáng vẻ sợ hãi của cữu cữu mình, cảm thấy không đành lòng.
Nàng kéo ống tay áo Lý Nguyên, xin xỏ cho cữu cữu của mình: “Ngươi tha thứ cho cữu cữu của ta đi, hắn cũng không cố ý hỏi tội ngươi.”
Thật ra thì Lý Nguyên cũng không muốn trừng phạt Ngọc Đế, chẳng qua là vì để cho Ngụy Trưng hiểu rõ việc giao vận mệnh của mình cho người khác nắm giữ là chuyện đáng buồn tới mức nào mà thôi.
Nhìn vẻ mặt của Ngụy Trưng, rõ ràng hắn đã hiểu ra đạo lý này. Lý Nguyên cũng không làm khó Ngọc Đế nữa.
Hắn nhìn xuống Ngọc Đế từ trên cao, thản nhiên nói: “Hiếm thấy thái độ thành khẩn thế này của ngươi, lần này không trách phạt ngươi. Đứng lên đi.”
Ngọc Đế nghe vậy thì vô cùng vui mừng, tâm trạng căng thẳng cũng dịu xuống.
Hắn vội vàng cảm kích nói với Lý Nguyên: “Đa tạ tiền bối khoan hồng độ lương.” Nói xong hắn mới đứng lên.
Hắn nhìn Ngụy Trưng, thử hỏi Lý Nguyên: “Ngụy Trưng mạo phạm tiền bối, không biết tiền bối định trừng phạt hắn thế nào?”
Ngụy Trưng cúi đầu, yên lặng chờ đợi vận mệnh của mình.
Loại cảm giác tính mạng không phải của chính mình khiến cho tim hắn như bị dao cắt.
Lý Nguyên liếc nhìn Ngụy Trưng một cái, thản nhiên nói: “Bỏ đi. Loại nhân vật nhỏ bé này cũng không đáng để ta ra tay.”
Ngọc Đế nghe mà da mặt không khỏi run lên.
Vận khí của Ngụy Trưng sao lại tốt như vậy.
Hắn đã Ngụy Trưng một cái: “Còn không mau tạ ơn Lý tiền bối.”
Ngụy Trưng: “Đa tạ Lý tiền bối khoan hồng độ lượng.”
Giọng nói tràn đầy nỗi cô đơn, thần khí hoàn toàn không giống thời điểm lần đầu tiên tới chút nào. Vương Đế cáo từ, nói với Lý Nguyên: “Vậy chúng ta không quấy rầy Lý tiền bối nữa. Xin cáo từ.”
Vừa nói xong, hắn liền dẫn Ngụy Trưng rời khỏi khách điếm.
Sau khi Ngọc Đế rời đi, Dương Thiền hỏi Lý Nguyên nghi ngờ của mình: “Sao ngươi lại cố ý làm cữu cữu ta sợ ngươi?”
Nàng đã nhìn ra, vừa rồi Lý Nguyên căn bản không có ý trách phạt Ngọc Đế, chẳng qua chỉ muốn hù dọa hắn mà thôi.
Lý Nguyên tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún vai: “Ta cũng không muốn hù dọa hắn, chỉ thuận miệng hỏi một câu, ai mà ngờ hắn căng thẳng đến thế?”
“Có thể không căng thẳng được sao?”
Dương Thiền liếc xéo Lý Nguyên một cái.
“Đinh đang đinh đang...”
Đúng lúc này, tiếng chuông gió vang lên.
Dương Thiền quay đầu lại, nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi dáng vẻ thư sinh mang theo một cái hòm đến.
“Ở trọ?”
Dương Thiền kích động hỏi một câu.
Lần này chắc là khách rồi?
Thư sinh thấy Dương Thiền đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế, không khỏi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Tiểu sinh muốn ở trọ, không biết có còn phòng trống không?”
Rốt cuộc cũng có khách đến ở trọ, Dương Thiền vui mừng tới mức suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Thật là không dễ dàng!
Nàng vội vã chào hỏi thư sinh: “Mau vào đi, phòng ở chỗ chúng ta còn nhiều mà.”
Tất cả các phòng đều là phòng trống!
Thư sinh đi tới quầy rượu, để cái hòm xuống, chuẩn bị trả tiền ở trọ.
Kết quả khi hắn nhìn thấy chi phí ở trọ, đồng tử suýt nữa thì bị dọa tới mức rơi ra ngoài.
“Đây, sao phòng của các ngươi đắt như vậy? Một đêm là mười lượng bạc? Thế này không phải là lừa người à?”
Dương Thiền giải thích: “Mặc dù phòng chỗ chúng ta đắt nhưng tất cả đều đáng giá.”
“Ta không thể.”
Thư sinh vội vàng đeo cái hòm của mình lên, chạy như bay rời khỏi khách điếm.
Dương Thiền thấy thế, vẻ mặt nhất thời câm nín.
“Thật khó khăn mới có khách, không ngờ lại sợ chạy mất dép. Rốt cuộc thì phải đợi bao lâu nữa khách điếm mới có người tới mở hàng?”
Lý Nguyên nhìn bóng lưng thư sinh mới chạy mất, không khỏi nở nụ cười mỉm.
“Sao thế, ngươi biết hắn à?”
Dương Thiền chú ý tới vẻ mặt của Lý Nguyên, tò mò hỏi.
Lý Nguyên: “Không nhận ra, chỉ biết hắn sẽ đỗ Trạng Nguyên, còn là người đổ vỏ, tương lai nhi tử cũng rất không tầm thường.”
Vị thư sinh này chính là Trần Quang Nhụy, là phụ thân hời của Đường Tăng.
Dương Thiền khó hiểu hỏi: “Cái gì gọi là người đổ vỏ?”
Lý Nguyên: “Là vợ con không phải của mình.”
Ôi!
Ánh mắt Dương Thiền bỗng tỏ vẻ đồng cảm.
Trong nhà Thừa tướng n Khai Sơn xảy ra một chuyện lạ.
Nữ nhi n Ôn Kiều của n Khai Sơn còn chưa lấy chồng, buổi tối mơ thấy một con ve sầu vàng nhảy vào trong ngực, kết quả mấy ngày sau n Ôn Kiều kiểm tra ra là có bầu.
Điều này khiến cho n Khai Sơn vừa sợ vừa tức vừa giận.
Hắn vừa bịt kín tin tức, vừa vội vàng tìm rể cho nữ nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận