Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2054 - Trường Sinh Thần Đình!

Nhìn thấy hình tượng này của Dương Khang.
Quân sĩ giáp đen khí thế hùng hổ trước đó lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, chỉ cảm thấy hô hấp đều trở nên khó khăn.
Đây chính là hình tượng của Trường Sinh Thiên trong miếu thần.
Quân sĩ giáp đen lại cảm nhận được khí thế khủng bố uy áp chư thiên của Dương Khang... không dám có chút do dự, đều quỳ trên mặt đất.
“Bái kiến Trường Sinh Thiên!”
Chỉ có đại hán da thú đó là vẫn đang đau đớn kêu rên trong hỏa diễm...
Dương Khang không nói gì với đám quân sĩ giáp đen này, hắn thấy con trai vẫn còn ngây ngốc, lập tức nhắc nhở: “Đi theo ta!”
Nói xong, Liên Đài dưới chân hắn từ từ đi lên.
Dương Quá cũng đứng trên Liên Đài, cùng bay lên bầu trời với Trường Sinh Thiên.
Đi đến giữa không trung, Dương Quá phát hiện dường như tất cả con dân, quan viên, nô lệ trong kinh thành Đại Mạc quốc đã quỳ rạp xuống mặt đất.
Quỳ bái Trường Sinh Thiên.
Thậm chí, ngay cả trong Hoàng cung Đại Mạc quốc cũng có tình hình giống vậy.
Lần đầu tiên Dương Quá thật sự cảm nhận được quyền thế vô thượng của Trường Sinh Thiên.
Rất nhanh, Dương Quá đi đến một nơi xa lạ.
Nơi này, dưới chân là một mảng cung điện hùng vĩ tráng lệ, to lớn không ngừng.
Bốn phía cung điện lơ lửng nhật nguyệt tinh thần, cương phong lôi điện vây quanh, từng ngân hà đang giao thoa xung quanh, khiến người ta sợ hãi không thôi.
Dương Quá hoài nghi, có phải bản thân đã đến Thiên Đình trong truyền thuyết hay không?
“Đây là đâu?”
Dương Quá trực tiếp hỏi Dương Khang.
Cảm giác nơi này không thuộc hồng hoang.
Giờ phút này, Dương Khang mặc một bộ trường bào mũ rộng vành màu đen.
Trong mũ rộng vành chỉ có thể thấy một mảng tinh hà Hồng Mông chuyển động, không cách nào nhìn thấy mặt của Dương Khang.
Giọng nói của Dương Khang truyền ra từ trong mũ rộng vàng: “Đây là Trường Sinh Thần Đình, cung điện của Trường Sinh Thiên giới.”
Dương Quá kinh ngạc nói: “Đây chính là Trường Sinh Thiên giới sao? Theo truyền thuyết Trường Sinh Thiên là do ngươi tạo ra, điều này là thật à?”
Dương Khang thản nhiên nói: “Đương nhiên là thật.”
Dương Quá líu lưỡi nói: “Vậy thực lực của ngươi cao bao nhiêu?”
Có thể tạo ra một thế giới vô biên vô hạn, chân thật đến thế, Dương Quá không cách nào tưởng tượng được thực lực của phụ thân.
Dương Khang bình tĩnh nói: “Thánh Nhân đại viên mãn.”
Tạch!
Rõ ràng chỉ là mấy chữ bình thường, nhưng rơi vào bên tai Dương Quá lại giống như tiếng sét đinh tai nhức óc vậy.
Khiếp sợ đến mức khiến cằm của người ta rơi xuống đất.
Dương Quá cảm thấy có phải bản thân đã nghe nhầm.
Sao phụ thân của mình có thể là Thánh Nhân?
Tuy Trường Sinh Thiên uy danh truyền xa, nhưng vẫn chưa đến mức độ là Thánh Nhân.
Hơn nữa, chẳng phải hồng hoang chỉ có mấy Thánh Nhân thôi sao?
Nếu Trường Sinh Thiên là Thánh Nhân, sao không được người đời biết đến?
“Ngươi nói cái gì?”
Dương Quá không dám tin nhìn Dương Khang: “Thánh Nhân đại viên mãn, ngươi không đùa đó chứ?”
Dương Khang thấy dáng vẻ con trai rung động, bày tỏ thấu hiểu.
Dù sao thì, dù là ai biết hắn là Thánh Nhân đại viên mãn cũng sẽ rung động như vậy.
Dương Khang nhìn Trường Sinh Thần Đình dưới chân, thản nhiên nói: “Đương nhiên là ta không đùa rồi. Chỉ là ban đầu lúc ta đột phá Thánh Vị, đã dùng cách đặc thù che giấu dị tượng thành Thánh, cho nên không ai biết đến.”
Tuy giọng điệu của Dương Khang rất trầm ổn, hoàn toàn không giống đang nói dối hay là đùa giỡn, nhưng Dương Quá vẫn không cách nào chấp nhận sự thật này.
Phụ thân của mình là Thánh Nhân, điều này, điều này quá kích thích rồi!
Chính ngay lúc Dương Quá ngây ra, thì hắn đã đáp xuống cổng lớn của Trường Sinh Thần Đình cùng với Dương Khang.
Dương Quá đứng trước Thần Đình mới thật sự cảm nhận được sự hùng vĩ tráng lệ của Thần Đình. Chỉ một cột cửa đã giống như thần trụ chống trời, nhìn không thấy điểm cuối.
Quan trọng là thần trụ này còn tản ra Tiên thiên linh khí tinh thuần đến cực điểm, giống như linh bảo tuyệt thế ngạo thế trời xanh.
Mà bên trên thần trụ còn khắc đồ án của các loại Thụy Thú như Thần Long, Hắc Phượng, Diều Hâu… trông càng sống động, giống như có thể sống lại bất cứ lúc nào.
“Soạt!”
Bỗng nhiên điêu khắc to lớn vô cùng hai bên cột cửa động đậy.
Chỉ thấy bọn họ quỳ một gối hành lễ với Trường Sinh Thiên, vô cùng cung kính nói: “Thuộc hạ bái kiến Trường Sinh Thiên Thần.”
Cảm nhận được uy áp ngập trời tản ra trên người hai cự nhân này, trong lòng Dương Quá tràn đầy rung động.
Hắn cảm thấy Lâm Triều Anh, Vương Trọng Dương, cùng với nghĩa phụ u Dương Phong của hắn lại nhỏ bé như đứa trẻ trước mặt hai cự nhân này.
Tồn tại khủng bố như vậy vậy mà chỉ là hai người canh cửa, Dương Quá đều không biết nên bày tỏ rung động trong lòng mình như thế nào nữa.
Hắn không khỏi bắt đầu tin lời của Dương Khang.
Lẽ nào phụ thân ta thật sự là Thánh Nhân?
Chỉ sợ, cũng chỉ có Thánh Nhân mới có thể sai khiến đại năng khủng bố như vậy canh cửa đúng không?
Mà cự nhân quỳ bái, đồ án Thụy Thú trên cột cửa cũng sống lại, sau đó cũng quỳ bái Dương Khang, múa lượn xoay tròn, một mảng dị tượng long phượng.
Dương Quá phát hiện khí tức mà những Thần thú sống lại này tản ra không có con nào yếu hơn Lâm Triều Anh.
Thụy Thú lớn mạnh như vậy, chỉ có thể là đồ đằng bên trên cột đá.
Đối với khí phách trời cao của phụ thân mình, Dương Quá ngoại trừ bội phục, thì còn bội phục.
Dương Khang bình tĩnh đón nhận quỳ lễ của mọi người, hắn không mở miệng nói gì cả, mà dẫn theo Dương Quá xuyên qua cổng lớn Trường Sinh Thần Đình, bước vào trong Thần Đình, nhìn thấy tất cả bên trong thì Dương Quá trực tiếp nứt ra!
Thật sự là quá xa hoa, quá xa xỉ.
Dùng băng ngọc làm lan can, dùng vàng ròng làm sàn nhà, dùng huyết ngọc làm mái ngói.
Tiên Chi linh thảo chỗ nào cũng có, các loại linh căn đua nhau khoe sắc.
Tóm lại, từng cọng cây ngọn cỏ bên trong đều là kỳ trân dị bảo hiếm thấy.
Tùy ý lấy một thứ đã có thể thu hút vô số người đến cướp đoạt điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận