Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1415 - Ở rể!

Đắn đo mấy phút, Tô Mạc Già bất đắc dĩ phát hiện bản thân không cách nào xoay chuyển được nữa.
Hắn buông quân cờ xuống, vẻ mặt cảm khái nói với Lý Nguyên: “Đúng là kỳ lạ, sao ta không thắng được ngươi vậy?”
“Cái này thì có gì mà kỳ lạ, kỹ thuật không bằng người thôi!”
Tống lão đầu ngồi xem bên cạnh cười nói.
Hắn là bạn cờ trước đây của Tô Mạc Già, bởi vì kỹ thuật chơi cờ không bằng Tô Mạc Già, kết quả thường xuyên bị Tô Mạc Già cười nhạo.
Hiện tại thấy Tô Mạc Già chơi cờ với Lý Nguyên, trăm trận trăm thua, đương nhiên là hắn rất vui vẻ.
“Thủ hạ bại tướng, cũng không biết xấu hổ mà nói kỹ năng của ta không bằng người!”
Tô Mạc Già khó chịu nhìn Tống lão đầu một cái.
Tống lão đầu phản bác: “Kỹ thuật của ta không bằng ngươi ở chỗ nào, ta đánh với ngươi vẫn là có thắng có thua.” Tô Mạc Già khinh thường nói: “Mười lần ngươi chỉ thắng một lần, cũng không biết xấu hổ nói có thắng có thua.”
Tống lão đầu không phục nói: “Cái gì mà mười lần thắng một lần, mười lần như thế nào cũng phải thắng ngươi hai lần.”
Lý Nguyên: “...”
Điều này, hình như không có gì khác biệt cả?
“Mới thắng hai lần ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra!”
Tô Mạc Già cười nói.
Tống lão đầu: “Vậy cũng tốt hơn ngươi chẳng thắng được ván nào.”
Tô Mạc Già: “Ngươi đánh với Lý tiểu hữu càng không thắng nổi.”
Tống lão đầu bình tĩnh nói: “Ta không thắng được Lý tiểu hữu, ngươi cũng không thắng được Lý tiểu hữu, vậy chứng tỏ kỹ thuật chơi cờ của hai chúng ta tương đương. Cho nên ngươi đừng xem thường người ta.”
Tô Mạc Già suýt chút nữa tức giận đến lòi mắt: “Cái này cũng có thể gọi là kỹ năng chơi cờ tương đương sao?”
Tống lão đầu nhún vai: “Đương nhiên là được.”
Hai lão già cãi nhau một lúc, Tô Mạc Già lại bắt đầu khởi đầu lại.
Vẻ mặt hắn không phục nói với Lý Nguyên: “Ta không tin không thể thắng ngươi một lần.”
Lý Nguyên uống một ngụm trà, thản nhiên cười nói: “Nói với ngươi như vậy nhé, chơi cờ vây, trước giờ ta chưa từng thua ai.”
Tô Mạc Già xoa bàn tay, kích động nói: “Nghe ngươi nói như vậy, sao ta càng hưng phấn rồi!”
Phụt!
Lý Nguyên không nhịn được, trực tiếp phun nước trà trong miệng ra ngoài.
Đúng lúc phun lên mặt của Tô Mạc Già.
Tô Mạc Già cảm nhận được mái tóc ướt đẫm, mặt không chút biểu cảm, nhưng Tống lão đầu ở bên cạnh thấy dáng vẻ chật vật của Tô lão đầu, lập tức chỉ vào Tô Mạc Già cười ha ha.
Chỉ là, hắn quên mất trong miệng cũng vừa uống một ngụm trà.
Kết quả, toàn bộ nước trà đều phun vào mặt Tô lão đầu.
Tô lão đầu: “...”
Hắn sắp sụp đổ rồi!
“Hai người các ngươi đừng phản ứng kích động như vậy được không?”
Tô Mạc Già lau vết nước trên mặt, khóc không ra nước mắt nói.
Hắn nhìn lòng bàn tay mình.
Đù, sao còn có rau hẹ vậy?
Ọe!
Tô Mạc Già muốn nôn.
Lý Nguyên nhịn cười nói: “Điều này cũng không thể trách bọn ta, ai bảo ngươi nói hèn mọn như vậy?”
Tống lão đầu: “Cũng không thể trách ta.”
Tô Mạc Già ấm ức nói: “Lão phu đâu có hèn mọn? Ngươi nói ngươi chưa từng thua, ta nghĩ đến nếu ta thắng ngươi một lần thì đương nhiên vui mừng rồi!”
Lý Nguyên: “Được rồi, đừng ấm ức nữa, để ta lau nước giúp ngươi là được.”
“Cái này có thể lau sạch sao?”
Tô Mạc Già bất đắc dĩ nói.
Lý Nguyên không nói thêm gì, hắn búng một cái về phía Tô Mạc Già, một cơn gió mát thổi qua, vết nước trên người Tô Mạc Già lập tức biến mất, cả người đều trở nên sảng khoái.
Tô Mạc Già lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
“Không ngờ Lý lão đệ còn biết pháp thuật.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Trừ Trần thuật nho nhỏ, không đáng nhắc tới.”
Tô Mạc Già cũng không nghĩ nhiều.
Thế giới này chư pháp hiển thánh, thần tiên đầy đất, tu sĩ nhiều như chó.
Nên Lý Nguyên biết pháp thuật cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Dù sao thì chỉ là một Trừ Trần thuật mà thôi.
Tu sĩ bình thường đều biết.
“Hây, Trừ Trần thuật này của Lý lão đệ không tồi, trông Tô lão đầu còn trẻ hơn mấy phần, đốm đồi mồi cũng sắp nhìn không ra rồi.”
Tống lão đầu ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tô Mạc Già một lúc, lập tức khen ngợi.
Tô Mạc Già trợn Tống lão đầu một cái: “Đừng tưởng ngươi nịnh nọt mấy câu thì có thể bù đắp lỗi lầm ngươi phun nước bọt ta.”
Tống lão đầu bất đắc dĩ nói: “Ta nói thật, không có nịnh nọt ngươi, quả thật trông ngươi trẻ đi mấy tuổi.”
Tô Mạc Già: “Cứ xem như ngươi nói là thật đi. Nhưng muốn ta tha thứ cho ngươi, lần này đại hôn cháu gái ta, ngươi phải tặng một phần quà lớn mới được. Nếu món quà không khiến ta hài lòng thì cẩn thận ta cũng phun rau hẹ lên mặt ngươi!”
Tống lão đầu: “...”
Đây không phải là bắt chẹt sao?
“Đúng rồi…”
Tô Mạc Già nhớ tới cái gì đó, hắn lấy ra một phần thiệp mời vàng nóng bỏng từ trong ống tay áo đưa cho Lý Nguyên: “Ngày mười tám chính là ngày đại hôn của cháu gái lão phu, Lý lão đệ đừng quên đến uống rượu. Đương nhiên nếu như không thể đến thì đừng quên quà.”
Lý Nguyên đón nhận thiệp mời, nói: “Nhất định phải đến rồi, nhất định phải ăn lại phần tiền biếu!”
Vẻ mặt Tô Mạc Già đáng tiếc nói với Lý Nguyên: “Đáng tiếc ngươi đã kết hôn, nếu không ta sẽ gả cháu gái cho ngươi.”
Lý Nguyên cười bình tĩnh, nói: “Chứng tỏ không có duyên phận.”
Tống lão đầu đả kích Tô Mạc Già: “Ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, cho dù Lý lão đệ chưa kết hôn thì cũng không thể ở rể.”
Tô Mạc Già: “Nếu là Lý lão đệ, đương nhiên có thể không ở rể!”
Tống lão đầu hỏi Tô Mạc Già: “Nghe nói cháu gái của ngươi là một tay kinh doanh giỏi, còn lợi hại hơn cả nam tử. Ngươi đồng ý nàng tuyển rể, lẽ nào là chuẩn bị giao sản nghiệp Tô gia cho cháu gái kinh doanh?”
Tô Mạc Già hàm hồ nói: “Cái này, đến lúc đó hẵng xem. Chơi cờ, chơi cờ!”
Hắn thúc giục Lý Nguyên.
Tiếp theo, Lý Nguyên chơi cờ với Tô Mạc Già, còn Tống lão đầu thì ngồi xem ở bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận