Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 252 - Hằng Nga cũng bị làm hư

“Chỉ là không biết, phẩm cấp của bộ y phục này rốt cuộc là pháp bảo hay là linh bảo?”
Nghĩ đến dáng vẻ nhã nhặn của Lý Nguyên, trái tim Hằng Nga không khỏi đập nhanh thêm.
Thật sự muốn nhảy với hắn một điệu nghê thường vũ.

Tháng thứ hai Lý Nguyên ở trang viên.
Buổi sáng hôm nay.
Lý Nguyên ăn xong bữa sáng thì dắt Tiểu Hắc, không hề hoang mang rời khỏi trang viên.
Hắn đi thẳng đến trên quan đạo, đến một nơi tương đối yên tĩnh, sau đó tìm một tảng đá bên đường ngồi xuống.
Một tuần trước, thừa tướng Thương Dung của Thương triều, vì khuyên can Trụ vương đừng sa vào mỹ sắc, chuyên tâm quản lý triều chính nên bị Trụ vương khiển trách.
Trong khi Thương Dung phẫn nộ xúc động đã đập đầu tự tử trên Kim Loan điện.
Lý Nguyên đã từng đồng ý với Thương Dung sẽ giúp hắn chăm sóc nữ nhi của hắn, đương nhiên không thể nuốt lời.
Hắn tính ra hôm nay Thương Thanh Quân sẽ đi qua quan đạo này trở về quê hương, hơn nữa còn gặp phải một chút chuyện nhỏ, nên đã chờ ở chỗ này.
Không bao lâu.
Lý Nguyên đã thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi từ hướng Triều Ca chạy đến.
Người đánh xe ngựa là một nữ tử dáng vẻ yểu điệu lại mang theo ba phần anh khí.
Nhưng lúc này nữ tử đang mặc một bộ y phục của nam nhân, mái tóc cũng được búi trong một chiếc mũ vải thô.
Hiển nhiên để tiện cho việc đi đường, nàng đang nữ giả nam trang.
Ở trong xe ngựa còn có một phu nhân trugn niên đang ngồi.
Phu nhân đoan trang chín chắn, khí chất ung dung cao quý, chỉ là sắc mặt buồn sầu. Vẻ ngoài có đến ba phần giống với nữ tử đang đánh xe, hiển nhiên là hai mẹ con.
“Hí!”
Ngay khi nữ tử đánh xe đến gần Lý Nguyên thì đột nhiên một con hổ đầu trắng to khoảng ba trượng nhào ra từ rừng cây cạnh đường ống.
Mãnh hổ mang theo tinh phong, đánh về phía nữ tử.
“Ha!”
Nữ tử thấy con hổ khổng lồ như vậy thì lập tức sợ hãi biến sắc, vội vàng giữ dây cương để xe ngựa dừng lại.
Phu nhân phía sau không kịp phản ứng, nhất thời bị xóc nảy ngã trái nghiêng phải, tóc mây xõa ra, vô cùng chật vật.
Mặc dù nữ tử sợ hãi vô cùng nhưng lại mạnh mẽ để bản thân bình tĩnh lại, cũng rút con dao ngắn giấu bên hông ra, cố gắng chống lại mãnh hổ.
Nhưng nàng không to bằng mãnh hổ, chiều cao cũng chỉ bằng một nửa nó.
“Mẫu thân không sao chứ?”
Hai mắt nữ tử không chớp nhìn chằm chằm mãnh hổ, trong miệng quan tâm hỏi thăm phu nhân phía sau.
Phu nhân lúc này cũng nhìn thấy mãnh hổ, sợ đến trắng bệch mặt, tay chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch trên xe ngựa.
Nàng sống vài chục năm rồi nhưng chưa từng thấy con hổ nào to lớn như vậy.
Mặc dù phu nhân cũng sợ đến tim như muốn văng ra khỏi lồng ngực nhưng đầu óc nàng lại tỉnh táo, lập tức thúc giục nữ nhi.
“Nữ nhi đừng lo cho ta, ngươi mau chạy đi, vi nương có thể kéo dài thời gian cho ngươi.”
Nữ tử đương nhiên không muốn một mình bỏ chạy: “Nữ nhi chắc chắn sẽ không để mẫu thân lại.”
Phụ nhân nổi giận nói: “Lẽ nào ngươi muốn hai mẹ con chúng ta đều chết ở đây sao?”
“Nữ nhi sẽ không một mình bỏ chạy.” Nữ tử cố chấp nói.
Phu nhân thấy nữ nhi chẳng biết nặng nhẹ thì không khỏi nóng lòng như lửa đốt.
Mãnh hổ chạy vội đến gần nữ tử hơn mười thước thì dừng lại, nó vây quanh xe ngựa chậm rãi bước đi đầy mạnh mẽ uy vũ, trong lúc đi lại, dường như mặt đất đều đang chấn động, trong hơi thở, nữ tử cảm thấy có cơn gió lốc thổi tha.
Nữ tử nhìn chằm chằm mãnh hổ, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy từ trên trán xuống khuôn mặt, nhưng nàng căn bản không dám đưa tay lau đi.
Mặc dù có khoảng thời gian nàng học võ nghệ nhưng con hổ này quá hung mãnh, chỉ sợ đã thành tinh, nàng căn bản không biết mình có thể kiên trì được mấy chiêu dưới sự công kích của mãnh hổ.
Có thể không chịu nổi cả một chiêu.
Vào lúc trong lòng nữ tử đang lo lắng nghĩ cách đối phó thì một tiếng bước chân đột nhiên truyền vào trong tai nữ tử.
Nàng liếc mắt nhìn sang chỉ thấy một nam tử mặc trường bào màu xanh lam, dắt theo một con chó không lông màu đen chậm rãi đi về phía xe ngựa.
Một nửa mái tóc của nam tử được một sợi dây màu lam buộc lại, nửa phần tóc còn lại xõa ra phía sau, đôi mắt đen nhánh, sáng như sao, dáng vẻ tao nhã như ngọc, phóng khoáng phong lưu.
Thương Thanh Quân cũng đã gặp không ít đệ tử quan lại trong thành Triều Ca nhưng lại không ai có phong thái có thể so sánh được với nam tử này.
Nhưng mặc dù dáng dấp hắn đẹp trai thì Thương Thanh Quân lại cảm thấy đầu hắn có bệnh.
Nếu như không có bệnh thì thấy một con hổ lớn như vậy ở đây, sao hắn lại dám qua đây?
“Kẻ ngu này ngươi tới đây làm gì? Còn không mau nhanh chạy đi?” Thương Thanh Quân kêu lên với Lý Nguyênn.
Miệng Lý Nguyên co rút lại.
Vừa gặp mặt đã bảo ta là kẻ ngu si rồi?
Thế mà Thương Dương còn nói nữ nhi hắn là một tiểu thư khuê các, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục, thật sự là khoác lác không biết ngượng.
Lý Nguyên nhịn xuống xúc động muốn nhổ nước bọt, nói với Thương Thanh Quân: “Ta đến cứu ngươi.”
“Cứu ta?”
Thương Thanh Quân nghe vậy thì không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Nàng quan sát Lý Nguyên một chút, da dẻ còn mịn màng hơn nữ nhân, ngón tay mảnh khảnh hơn cả hành lá, vừa nhìn đã thấy là thư sinh tay không trói gà không chặt.
Hắn có thể cứu người sao?
Nhưng phần thiện ý này của đối phương khiến Thương Thanh Quân lại có chút hảo cảm.
Lúc này.
Trong tầng mây có một đạo nhân đang cau mày nhìn Lý Nguyên.
Đạo nhân này mặc đạo bào màu trắng viền tím, tay cầm một ngọc bình mỡ dê, mặc dù là nam nhi nhưng dáng vẻ lại mi thanh mục tú giống như nữ tử vậy.
Người này chính là Từ Hàng đạo nhân của Thập Nhị Kim Tiên ở Xiển giáo.
Hắn phụng mệnh sư phụ đến đây, chuẩn bị dẫn độ Thương Thanh Quân đến Tây Kỳ.
Thương Thanh Quân này vốn có mệnh cách Cửu Thiên phượng hoàng, có thể là mẫu nghi thiên hạ, quản lý hậu cung.
Người thường nếu cưới được nàng nhất định sẽ lên như diều gặp gió, không phải nhân thần thì cũng phú quý nhất thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận