Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1800 - Tính toán của Tiết quản gia (2)

Tiết Bàn đeo Kim Ti Thủ Sáo bên phía tay phải, cảm nhận được trên bao tay ẩn chứa thần văn khổng lồ.
Tiết Bàn lập tức sinh ra một loại cảm giác, một lý tưởng hào hùng có thể đi ngang khắp thiên hạ.
Hắn vỗ ngực, cam đoan nói với mẹ: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ vì Tiết gia chúng ta thắng được một con dị thú Thượng Cổ, ặc, còn có công nghệ chế tạo chăn bông mà muội muội nhớ mãi không quên nữa. Lần này tLý huynh ính sai rồi, Ngục Kiêu, ta lấy chắc rồi!”
Tiết Bàn vô cùng tin tưởng về bản thân.
Tiết Bảo Thoa không yên lòng, đứng lên nói: “Bọn ta đi cùng ngươi.”
Vì vậy, Tiết Bàn mang thân mẫu thân, muội muội, mấy nha hoàn cùng nhau đi xuống lầu.
Trong gian phòng chỉ còn một mình Tiết quản gia khoanh chân ngồi dưới đất, yên lặng vận chuyển bí pháp, không hề nhúc nhích.
“Phụt!”
Chỉ chốc lát sau, Tiết quản gia vẫn luôn yên lặng vận công đột nhiên phun ra một búng máu tươi không hề có điềm báo trước.
Sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy.
Cả người lập tức trở nên uể oải.
“Trời ạ.”
Hắn lại nhìn bàn tay của mình, chỉ thấy năm ngón tay trên bàn tay phải thế mà lại biến mất không còn tăm hơi.
Giống như bị lưỡi dao sắc bén nào đó chặt đứt.
Vết cắt còn trơn nhẵn hơn cả mặt kính.
Tuy trong lòng Tiết quản gia vô cùng bối rối, nhưng lại mạnh mẽ vực dậy tinh thần, vừa tiếp tục vận công cưỡng ép áp chế linh khí xao động trong cơ thể, vừa đánh ra mấy pháp quyết về phía bàn tay, chữa trị vết thương trên đấy.
Lại qua thêm vài phút, cửa phòng mở ra từ bên ngoài.
Chỉ thấy đoàn người Tiết Bàn, Tiết di, Tiết Bảo Thoa ủ rũ, thất hồn lạc phách đi đến.
Vừa nhìn nét mặt của bọn họ là biết, chắc chắn bọn họ thất bại rồi.
Hơn nữa nhìn tay phải của Tiết Bàn.
Chỉ thấy tay phải của hắn, năm ngón tay đều bị cắt đứt tận gốc.
Chỉ để lại một đoạn tay ngắn.
Vết thương kia thế mà lại giống vết thương trên bàn tay của Tiết quản gia như đúc.
Mà chỗ tay đứt của Tiết Bàn chỉ còn lại một đoạn Kim Ti Thủ Sáo ngắn.
Chẳng qua phần lớn của Kim Ti Thủ Sáo lại biến mất không thấy bóng dáng cùng với ngón tay của Tiết Bàn.
Đám người về đến phòng, đột nhiên trông thấy vạt áo trước ngực Tiết bị máu tươi nhiễm đỏ, không khỏi sợ hãi.
“Tiết quản gia bị sao vậy?”
“Sao lại hộc máu rồi?”
Tiết quản gia mở hai mắt giải thích: “Vừa rồi bàn tay của thiếu gia bị cắt, bởi vậy nên ta bị phản phệ, dẫn đến bị thương nguyên khí, may mà không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Vẻ mặt Tiết Bàn như đưa đám nói: “Tiết quản gia, biện pháp của ngươi hoàn toàn không được, ngươi nhìn xem…”
Hắn nâng bàn tay bị cắt của mình lên:
“Hiện tại bàn tay của ta đều bị cắt sạch, Kim Ti Thủ Sáo cũng bị hủy, nhanh bôi chút linh dược cho ta đi!”
Trông thấy Kim Ti Thủ Sáo bị phá hủy, khóe miệng Tiết quản gia co giật, không biết nên nói cái gì.
Hắn vốn cho rằng, kế sách của mình tuyệt đối không có sai sót nào.
Không ngờ cuối cùng lại thành ra nông nỗi này.
Chẳng những không thu được dị thú Thượng Cổ vào tay, ngược lại còn góp luôn Kim Ti Thủ Sáo vào. Đây là chuyện gì thế hả?
Hắn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hai người Tiết di và Tiết Bảo Thoa nữa.
Hai người Tiết di và Tiết Bảo Thoa nghĩ đến Kim Ti Thủ Sáo bị phá hủy, lập tức khóc không ra nước mắt, muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
Lần này thật sự là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, không, không phải là một nắm gạo mà là một kho gạo đầy.
Đến bây giờ các nàng vẫn không nghĩ ra, tại sao Kim Ti Thủ Sáo không gì không phá được lại bị phá hỏng dễ như trở bàn tay vậy?
Nếu không phải Kim Ti Thủ Sáo này là do Tiết di tự mình đưa cho Tiết Bàn, tận mắt nhìn thấy Tiết Bàn đeo lên, lại tận mắt nhìn thấy Kim Ti Thủ Sáo bị phá hủy.
Thì Tiết di cũng nghi ngờ, có phải bản thân mình đã cầm nhầm hàng giả rồi không?
Hoặc là Kim Ti Thủ Sáo của mình bị người ta đánh tráo rồi?
Bảo vật gia truyền của Tiết gia chúng ta, không phải nói uy chấn một phương, vạn pháp bất xâm sao?
Sao lại yếu như vậy?
Cái này hoàn toàn không hợp lý mà!
Tiết quản gia lấy linh dược ra, chữa khỏi bàn tay bị đứt của Tiết Bàn.
Sau đó, bầu không khí trong gian phòng lập tức trở nên vô cùng an tĩnh.
Tất cả mọi người đều sa sút uể oải tinh thần, không biết nên nói cái gì cho phải.
Ba nha đầu Hương Lăng, Đồng Hỉ, Oanh Nhi cảm nhận được sự nặng nề trong gian phòng, càng khẩn trương đến mức không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Cuối cùng, vẫn là Tiết quản gia phá vỡ sự yên tĩnh trong gian phòng trước.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn hổ thẹn nói với Tiết di: “Việc này là ta tính toán sai lầm, đến mức khiến phu nhân đau mất bảo vật trấn tộc, ta, ta rất có lỗi với Tiết gia!”
Tiết di nghe vậy, bèn vội vàng an ủi Tiết quản gia: “Quản gia đừng tự trách mình, xuất phát điểm của ngươi cũng là vì muốn tốt cho Tiết gia thôi. Chỉ tiếc không có tính tới con kia dị thú thế mà lại lợi hại đến vậy.”
Tiết quản gia thấy Tiết di không trách mình, trong lòng không khỏi càng thêm hổ thẹn
“Thậm chí ngay cả Hậu thiên linh bảo thượng phẩm cũng có thể phá hủy dễ dàng, con chim kỳ quái kia rốt cuộc là linh thú cấp gì?”
Tiết Bảo Thoa cau mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.
“Chỉ sợ cân cước của nó còn phải bất phàm hơn cả tưởng tượng của chúng ta.”
Tiết quản gia cảm khái.
Hắn cũng nghi ngờ, liệu có phải con Ngục Kiêu kia thật sự là Tiên Thiên Ma Thần giống như lời Lý Nguyên nói không.
Bởi vì đối phương thật sự lợi hại quá đáng.
Hậu thiên linh bảo thượng phẩm, vẫn là linh bảo thượng phẩm thiên hướng phòng ngự, thế mà thời điểm tiếp cận phạm vi chín tấc quanh cơ thể Ngục Kiêu lại lập tức hóa thành hư vô, như vậy cũng quá dọa người đi.
Quan trọng là, đây vẫn chỉ là kỹ năng bị động của Ngục Kiêu thôi.
Nếu đối phương chủ động công kích thì còn khủng bố cỡ nào chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận