Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 848 - Ngưu Ma Vương hộc máu ba lần

Hai bên đều là cao thủ nhục thân, thần thông khủng bố tuyệt luân, đánh đến khó phân thắng bại.
Tôn Ngộ Không thấy đánh mãi không xong thì cũng thấy phiền phức, trong lòng hắn hơi động, lập tức ngửa mặt lên trời gào thét: “Kim Cô bổng còn không mau hiện thân!”
Một chỗ huyệt động dưới núi cao, Kim Cô bổng đột nhiên hiện ra kim quang, sau đó lập tức phóng lên bầu trời.
Cái gì cao sơn, huyệt động, chỉ cần ngăn cản trước Kim Cô bổng thì sẽ trực tiếp bị nó đập thành bột mịn.
“Có nên ngăn cản không?”
Trong một nơi hư không, Quân âm hỏi Bồ Đề lão tổ.
Bồ Đề lão tổ suy nghĩ rồi lắc đầu nói:
“Trước tiên không cần, cho dù Tôn Ngộ Không đạt được Kim Cô bổng thì cũng không thể rời khỏi thế giới này. Đến lúc đó khởi động lại thế giới là được, cái này cũng có thể đánh vào lòng tin của Tôn Ngộ Không, chỉ cần hắn phát hiện, cho dù như thế nào hắn cũng không thể rời bỏ thế giới này thì dĩ nhiên hắn sẽ biết tuyệt vọng, từ đó thỏa hiệp.”
“Đại thiện.” Quan âm hài lòng gật đầu.
Ong!
Sau khi Tôn Ngộ Không gọi lớn Kim Cô bổng thì chỉ thấy một vệt kim quang hiện lên, lập tức trong tay Tôn Ngộ Không đã xuất hiện cây Kim Cô bổng kim quang thiểm thước, đạo văn phủ đầy thân gậy.
Vù vù vù!
Tôn Ngộ Không cầm Kim Cô bổng trong tay múa may, sau đó trực tiếp đập về phía Ngưu Ma Vương.
Ngưu Ma Vương tiếp tục thi triển pháp tắc yên diệt quấn chặt chém giết Kim Cô bổng, đồng thời thân hình hắn cũng lấy thế lưu tinh rơi xuống mà đánh về phía Tôn Ngộ Không.
“Rầm!”
Kim Cô bổng đánh tan pháp tắc yên diệt, trực tiếp nện vào trên sừng trâu của Ngưu Ma Vương.
“A!”
Lúc này Ngưu Ma Vương hét thảm một tiếng, hắn cảm thấy sừng trâu như bị đập gãy.
Sức mạnh này thật khiến người ta run sợ.
Không đợi Ngưu Ma Vương phục hồi lại tinh thần, Kim Cô bổng lại đập vào trên lưng trâu của hắn, đánh hắn tróc da bong thịt, kim thân vỡ tan, đau đớn vô cùng.
Pháp tắc yên diệt của Ngưu Ma Vương căn bản không chút mảy may đả thương Kim Cô bổng.
Ngưu Ma Vương lại lấy ra Hỗn Thiết côn để ngăn cản công kích sắc bén của Kim Cô bổng, kết quả, chỉ giao thủ mấy chiêu thì Hỗn Thiết côn của hắn đã bị đánh méo như bánh quẩy.
Ngưu Ma Vương dùng tay ngăn cản, hai cánh tay lúc này cũng bị đánh đứt.
Đối mặt với Kim Cô bổng của Tôn Ngộ Không, Ngưu Ma Vương hoàn toàn không còn sức chống cự.
“Kim Cô bổng này có chút lợi hại, lập tức thay đổi chiến cuộc, chắc không phải ngươi giúp Tôn Ngộ Không luyện chế chứ?” Đát Kỷ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ca ca.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Trước đây khi hắn rời đi, đã tặng hắn một món binh khí xem như là thù lao chạy đường vài năm của hắn.”
Nữ Bạt bên cạnh nghe vậy thì miệng không khỏi há ra.
Thù lao này cũng quá ngông cuồng rồi.
Ngưu Ma Vương bị Kim Cô bổng đập đến gân cốt đứt đoạn, trong lòng uất ức vô cùng.
“Bật Mã Ôn, ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng Kim Cô bổng, ỷ vào vũ khí làm càn, có đáng làm hảo hán.” Vẻ mặt hắn tức giận bất bình quát lên với Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không khinh bỉ nhìn thoáng qua Ngưu Ma Vương đầu đầy mũ xanh, toàn thân đầy máu: “Có Kim Cô bổng mà không dùng, cái này không gọi là hảo hán, đây gọi là ngốc, ngươi cảm thấy ta ngốc sao?”
Sau khi dạy dỗ Ngưu Ma Vương xong, đánh cho hắn triệt để mất bình tĩnh thì lúc này Tôn Ngộ Không mới không chút hoang mang lấy ngọc bội bên hông Ngưu Ma Vương.
“Không Không, ngươi không bị thương chứ?”
Tôn Ngộ Không đang muốn kiểm tra ngọc bội thì chỉ thấy Thiết Phiến công chúa quan tâm lo lắng bay tới.
Phụt!
Thấy lão bà của mình đi quan tâm gian phu, còn dịu dàng gọi gian phu là “Không Không”, lại làm như không thấy lão công cả người đầy vết thương như mình, Ma Vương không nhịn được nữa, tức giận đến phun ba lít máu sau đó hôn mê bất tỉnh.
Thanh Hà thấy ngọc bội thì khuôn mặt lập tức trở nên hoảng hốt.
Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại thì lập tức đoạt lại ngọc bội, sau đó bất mãn nhìn Tôn Ngộ Không: “Ngươi là ai, sao ngọc bội của ta lại ở trong tay ngươi?”
Tôn Ngộ Không: “...”
Hắn hơi ngẩn ra, người này, trở mặt nhanh quá vậy?
“Sao ngươi không biết cảm ơn gì vậy, Không Không cứu ngươi, sao ngươi lại dùng giọng điệu như này nói chuyện với hắn?” Thiết Phiến công chúa bất bình nói giúp cho Tôn Ngộ Không.
Phụt!
Ngưu Ma Vương té xỉu, thân thể hồi quang phản chiếu run lên, lại phun ra một ngụm tiên huyết.
Chỉ là không người nào để ý đến hắn.
“Đã cứu ta?” Vẻ mặt Tử Hà vô cùng nghi hoặc: “Ta đã xảy ra chuyện gì sao? Cần hắn tới cứu á? Còn nữa đây là nơi nào? Đến Trường An đi như nào?”
“Cái đó, không phải ngươi là Tử Hà chứ?” Tôn Ngộ Không hoài nghi hỏi Tử Hà.
Tử Hà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lại hắn.
“Sao ngươi biết tên của ta?”
Tử Hà?
Bồ Đề lão tổ nhíu mày.
Không phải nguyên thần của Tử Hà bị phong ấn rồi sao?
Tại sao đột nhiên tỉnh lại?
Sao nàng lại mở được phong ấn?
Còn cả Tôn Ngộ Không trước đó nữa, cũng không thể hiểu được mà gỡ bỏ phong ấn ký ức và pháp lực.
Lẽ nào là liên quan đến ngọc bội kia sao?
Trong lòng Bồ Đề lão tổ hơi động, vội vàng nhìn ngọc bội trong tay Tử Hà.
Tôn Ngộ Không thấy đối phương thừa nhận là Tử Hà thì không khỏi kích động:
“Tỷ tỷ ngươi nói cho ta biết, điều này không quan trọng, ngươi mau nói cho ta biết, ngươi lấy ngọc bội này từ đâu ra? Có năng lực gì?”
Tử Hà khó hiểu nói: “Ngọc bội là lễ vật phu quân tặng cho ta, có thể có năng lực gì?”
“Haha!”
Đát Kỷ dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn ca ca.
Còn xoa xoa tay mình: “Buồn nôn chết mất, nổi cả da gà rồi.”
Lý Nguyên bất đắc dĩ liếc muội muội: “Chỉ có ngươi thích diễn.”
Tôn Ngộ Không suy nghĩ một lát rồi giải thích với Tử Hà:
“Trước đây ta bị người khác phong ấn ký ức và pháp lực, chính là vì thấy khối ngọc bội này nên đột nhiên hồi phục, cho ta nên ta cảm thấy hẳn là miếng ngọc bội này có chỗ đặc biệt gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận