Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2004 - Nhất định là cữu cữu tức giận rồi! (2)

Nàng nhìn dáng vẻ của Thú Hoàng, trong lòng vô cùng hả hận, lại dám nói năng lỗ mãng với cữu cữu, đáng đời!
Ngay lúc mấy Đại Đế tập thể sững sờ, Thú Hoàng lại cào trên dưới toàn thân mình, không thừa một tia huyết nhục.
Chỉ còn lại một bộ bạch cốt.
Cho dù chỉ còn lại bạch cốt, nhưng Thú Hoàng vẫn lớn tiếng kêu “ngứa”, vẫn gãi trên bộ bạch cốt.
Hắn cảm thấy, từ thể xác, đến linh hồn của mình, mỗi một cọng lông tế bào đều ngứa ngáy vô cùng, bất kể gãi thế nào, cũng không hết ngứa.
Xương và xương ma sát lẫn nhau, phát ra một trận tia lửa, cùng với một trận tiếng kim loại va chạm chói tai.
Cũng may là tu vi của Thú Hoàng, đã đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, có thể bất tử bất diệt.
Nếu không, đổi lại là người khác, bị cào thành thế này, đã sớm cào chết mình!
Mấy Đại Đế cuối cùng từ trong sững sờ lấy lại tinh thần.
Bọn họ liếc nhau, vội vàng lớn tiếng hô hoán với Thú Hoàng.
“Thú Hoàng, ngươi phát điên cái gì? Còn không mau dừng tay!”
“Thú Hoàng, rốt cuộc ngươi bị sao vậy?”
“Ngươi trúng tà à?”
Thú Hoàng vừa gãi vừa hét lên với Đại chúa tể: “Ta ngứa quá, cầu xin chủ nhân dừng lại, ta không chịu nổi nữa rồi!”
Các vị Đại Đế như Vĩnh Sinh, Quang Minh, Thương Thiên cũng đồng loạt nhìn Đại chúa tể.
Bọn họ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên người của Thú Hoàng?
Rốt cuộc phải ngứa đến mức nào mới khiến hắn gãi đến mức chỉ còn lại bộ xương trắng.
Đại chúa tể đối mặt với lời cầu xin của Thú Hoàng và ánh mắt tìm tòi của các thuộc hạ, trong lòng hắn cũng không nói nên lời.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết trên người Thú Hoàng rốt cuộc bị làm sao?
Nhưng nếu không giải thích chẳng phải sẽ mất đi hình tượng toàn trí toàn năng, chí cao vô thượng của hắn hay sao?
Thật khó xử!
Đại chúa tể trong lòng suy nghĩ rối bời những nét mặt lại chẳng hề chần chừ.
Hắn nhìn thẳng vào Lý Nguyên lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Ngươi đã làm gì hắn rồi?”
Tuy Đại chúa tể không biết trên người Thú Hoàng rốt cuộc bị làm sao, nhưng mà hắn có thể đoán được chắc chắn do cữu cữu của Tô Trường Ly âm thầm giở trò.
Hắn sẽ không ngu ngốc giống như mấy tên thuộc hạ cho rằng Thú Hoàng tự phát điên.
Các vị Đại Đế Quang Minh, Thương Thiên nghe thấy câu nói của Đại chúa tể thì đều trợn mắt kinh ngạc.
Cái gì?
Thú Hoàng đột nhiên phát điên lại do cữu cữu của Tô Trường Ly âm thầm giở trò sao?
Dựa vào tu vi này của hắn?
Thật sự có thể đả thương Thú Hoàng sao?
Mấy vị Đại Đế nhìn Lý Nguyên, trong đôi mắt trở nên sáng rực.
Lý Nguyên lại lười trả lời câu hỏi của Đại chúa tể, hắn nhìn Tô Trường Ly dịu dàng hỏi: “Tiểu Tô Tô, ngươi muốn dạy dỗ bọn họ như thế nào? Cữu cữu làm chủ cho ngươi?”
Giọng điệu bình tĩnh ung dung giống như chuẩn bị dạy dỗ mấy con kiến vậy.
Đại chúa tể: “...”
Mấy vị Đại Đế: “...”
Bọn họ thấy Lý Nguyên coi thường như thế, nỗi tức giận trong lòng quả thật không có từ ngữ nào có thể miêu tả được.
Đại chúa tể càng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Người này thật sự quá mức ngông cuồng, quá ngạo mạn. Còn ngông cuồng và kiêu ngạo hơn Tô Trường Ly đến tột cùng.
Lại dám xem thường bổn tọa, thật sự không thể tha thứ.
Mấy vị Đại Đế không nén nổi tức giận trong lòng, bắt đầu ầm ĩ với Lý Nguyên.
“Tiểu tử ngông cuồng, ngươi muốn dạy dỗ bọn ta chỉ e là ngươi không có bản lĩnh đó!”
Mặc Uyên.
“Cái thứ kiến hôi lại ngông cuồng đòi dạy dỗ bọn ta? Thật sự là nói mà không biết ngượng!”
Thương Thiên.
“Tiểu Tử, ngươi đã thành công chọc tức bọn ta, bọn ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, đảm bảo khiến ngươi dục tiên dục tử.”
Nét mặt Vô Kiếm đầy u ám.
“Thứ rác rưởi như ngươi, bóp chết ngươi còn dễ hơn bóp chết một con kiến.”
Trường Không.
“Lại dám coi thường lời nói của chủ nhân, ngươi chết chắc rồi.”
Võ Cực.
“Ồn ào.”
Lý Nguyên khẽ nói một câu.
Đám Đại Đế vốn đang la hét ầm ĩ bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Chỉ thấy bọn họ giữ nguyên tư thế ban đầu, không hề động đậy.
Thế mà lại bị đóng băng rồi.
Chỉ có Thú Hoàng vẫn đang liều mạng cào bộ xương của mình, vừa hét đau đớn vừa kêu ngứa ngáy.
Đại chúa tể thấy vậy đương nhiên không thể trơ mắt ngồi nhìn được nữa.
Từ trong đôi mắt hắn bắn ra một luồng hồng quang chiếu lên các vị Đại Đế bị đóng băng.
Ý muốn giải trừ cấm chế trên người của thuộc hạ.
Nhưng mà sau khi hồng quang quét qua, mấy vị Đại Đế vẫn đứng im không nhúc nhích, cấm chế trên người bọn họ không thể giải được.
Đại chúa tể thấy vậy vừa xấu hổ vừa kinh ngạc.
Hắn không ngờ mình lại không thể phá giải cấm chế trên người thuộc hạ.
Chuyện này sao có thể chứ?
Đây cũng chỉ là thuật định thân đơn giản mà thôi.
Sao ta lại không thể giải trừ được?
Các vị Đại Đế tuy đứng im bất động nhưng mà ý thức của bọn họ vẫn bình thường, vẫn cảm nhận được tình huống ở bên ngoài.
Sau khi bọn họ nhận ra mình bị đóng băng đương nhiên cũng vô cùng kinh ngạc.
Suy cho cùng bọn họ bị đóng băng, rõ ràng là do cữu cữu của Tô Trường Ly ra tay.
Cữu cữu của Tô Trường Ly có thể đóng băng bọn họ trong nháy mắt, điều này chứng tỏ thực lực của hắn không hề tệ như bọn họ đã tưởng tượng.
Ngược lại còn rất mạnh.
Ít nhất cũng mạnh hơn bọn họ nhiều!
Nhưng mà đây không phải là điều khiến các Đại Đế kinh ngạc nhất.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất là bọn họ phát hiện sau khi Đại chúa tể ra tay bọn họ vẫn đứng im bất động.
Cấm chế trên người không hề được giải trừ.
Sao có thể như vậy được?
Đại chúa tể lợi hại như thế sao lại không thể lập tức phá giải cấm chế trên người bọn ta được chứ?
Điều này chẳng giống Đại chúa tể gì cả!
Thuật định thân của cữu cữu Tô Trường Ly biến thái như vậy sao?
Lẽ nào thực lực của cữu cữu Tô Trường Ly còn lợi hại hơn Đại chúa tể?
Không!
Thực lực của hắn chắc chắn không lợi hại bằng Đại chúa tể.
Không có ai có thể so với Đại chúa tể được.
Đại chúa tể là cộng chủ duy nhất của thế giới Hoang Cổ, thống ngự vô số chư thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận