Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1743 - Rốt cuộc là chuyện thế nào?

Nhưng mà, chỉ thấy hắn cung kính mà nghiêm túc cúi đầu chín mươi độ, hành lễ trước linh cữu Dương Hiển Văn.
Xoạch!
Trong nhất thời, chỉ nghe thấy tiếng vô số chiếc cằm và tròng mắt rơi trên mặt đất.
Dương Chí, thôn dân xung quanh, và đại năng nhìn chằm chằm tình huống nơi đây, tất cả đều rớt cằm, trợn lớn hai mắt, khuôn mặt nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ gần như không dám tin vào hai mắt mình.
Suýt nữa cho rằng bản thân đã xuất hiện ảo giác.
Dù sao, nếu như không phải ảo giác, như vậy đại năng khí tức như uyên, làm sao lại hành lễ trước linh cữu của Dương lão đầu?
Vẫn là đại lễ cúi đầu chín mươi độ?
Dương lão đầu không phải chỉ là một phàm phu tục tử hương dã bình thường đến không thể bình thường hơn thôi sao?
Từ lúc sinh ra đến lúc tử vong, đều chẳng làm nên trò trống gì.
Hắn có tài đức gì, đáng để tuyệt thế đại năng hành lễ với hắn?
Dù sao cũng không thể là, Dương lão đầu này, còn có thân phận che giấu đặc biệt hơn người gì đó chứ?
Dương Chí chớp mắt, cũng ngầm nhéo gan bàn tay của mình.
Hắn muốn chứng thực, chính mình có phải đã xuất hiện ảo giác không.
Shhh!
Gan bàn tay rất đau.
Hơn nữa, hắn còn nhìn thấy, những hắc y nhân khí thế bừng bừng kia, từng người từng người, thay phiên cúi đầu hành lễ với phụ thân hắn, trang trọng nghiêm túc tuyệt đối, lễ độ cung kính tuyệt đối.
Dương Chí thật sự ngớ người rồi.
Hắn nghĩ không ra, vì sao đám này người phải hành lễ với phụ thân hắn?
Sẽ không phải là nhận nhầm người chứ?
Lão đầu tử nhà ta, không phải chỉ là một phàm nhân mới Luyện Khí Hóa Thần sơ kỳ thôi sao?
Làm sao lại quen biết nhiều tuyệt thế đại năng như vậy?
Cho dù quen biết, những tuyệt thế đại năng này, cũng không cần hành lễ với lão nhân này chứ?
Rốt cuộc là chuyện thế nào?
Có người tới giải thích cho ta không?
Mà những cự phách Hồng Hoang chú ý động tĩnh tại hiện trường, sau khi khiếp sợ, nhanh chóng bấm tay suy tính tình huống của Dương Hiển Văn.
Bọn họ muốn xem xem, Dương Hiển Văn này, có phải là một tuyệt thế đại lão ẩn giấu hay không.
Nhưng suy tính tới, suy tính lui, kiếp này, kiếp trước, kiếp trước nữa của Dương Hiển Văn đều được suy tính rõ ràng.
Cho dù là Dương Hiển Văn tự xử mấy lần, cũng đều suy tính nhất thanh nhị sở.
Nhưng đám người trước sau đều không phát hiện, Dương Hiển Văn rốt cuộc có chỗ nào lợi hại?
Dương Hiển Văn mấy chục đời, đều là bình thường như thế.
Nhưng chuyện này lại khiến các cự phách của Hồng Hoang, càng nghĩ không ra.
Phàm nhân bình thường vô kỳ như thế, bình sinh cũng không tiếp xúc với Địa Tiên kỳ mấy lần, vì sao lại có nhiều cao thủ Thái Ất Kim Tiên như vậy, xuyên qua hư không tới tế bái hắn?
Rốt cuộc là Dương Hiển Văn ẩn giấu quá sâu, hay là đám Thái Ất Kim Tiên này có bệnh?
Một lát sau, đám Thái Ất Kim Tiên này, mỗi người đều đứng trước linh cữu Dương Hiển Văn, cúi đầu chín mươi độ hành lễ.
Dương Chí thấy thế, hắn cũng từ trong kinh hãi lấy lại một chút tinh thần.
Hắn lập tức đứng dậy, chuẩn bị hỏi thăm đám hắc y nhân này quan hệ của bọn họ với cha.
Nhưng mà, hắn vừa muốn mở lời, lại phát hiện, lại có mấy bóng dáng, từ chân trời bay đến bên ngoài sân.
Năm bóng dáng này, tất cả đều thống nhất mặc đồ tang trắng, trên đầu đội một chiếc mũ mấn hình tam giác màu trắng.
Khí tức trên người phát ra, vậy mà so với những hắc y nhân này, còn tâm thần bức nhân, còn khí thế bức người hơn.
“Đây là cường giả Đại La Kim Tiên!”
Hai mắt Minh Hà lão tổ nhìn chằm chằm hư không, miệng tự lẩm bẩm.
Lông mày của hắn hơi cau lại, trong lòng rất nghi hoặc.
Vừa rồi là Thái Ất Kim Tiên lễ bái, bây giờ lại lòi ra năm cường giả Đại La Kim Tiên mặc đồ tang.
Hiển nhiên, năm Đại La Kim Tiên này cũng là đến tham gia tang lễ của Dương Hiển Văn.
Dương Hiển Văn đó, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Vì sao dò xét quá khứ tương lai của hắn, đều bình thường vô kỳ như vậy?
Có thể để nhiều đại năng như vậy đến đây tế bái, làm sao có thể bình thường vô kỳ?
Hoặc là nói, Dương Hiển Văn này lợi hại như Lý tiền bối? Cho nên ta căn bản không thể dò xét quá khứ tương lai của đối phương.
Còn có, những người đến đây tế bái, đều là từ hư không xuyên qua mà đến, có thể hay không, Dương Hiển Văn thật ra là một đại năng của vực ngoại hỗn độn?
Cho nên mới nhìn không thấu dòng sông vận mệnh chân thực của hắn?
Nhưng mà, hắn nếu là đại năng dị giới, làm sao có thể sẽ chết già?
Nghĩ không ra, nghĩ không ra!
Minh Hà Lão Tổ chỉ cảm thấy trên người Dương Hiển Văn, có quá nhiều chỗ không hợp lẽ thường.
Mà nghĩ không ra giống như Minh Hà lão tổ, còn rất nhiều đại lão Hồng Hoang.
“Lại là tới tham gia tang lễ.”
Dương Chí thấy năm người đều mặc đồ tang ngự không bay tới trên bầu trời, trong lòng càng thêm ngờ vực.
Lão nhân rốt cuộc đã ẩn giấu thân phận gì?
Vì sao lại có nhiều đại năng tới tham gia tang lễ của hắn như vậy?
Còn có, người tới lần này thoạt nhìn rất mảnh khảnh, hình như là nữ tử.
Lúc năm bóng dáng, dừng lại trong sân nhỏ, lúc Dương Chí thấy rõ dáng dấp năm bóng dáng bạch y, mắt hắn tức khắc trợn lớn như chuông đồng.
Thôn dân xung quanh, cũng đều dồn dập hít ngược một hơi, trên mặt tất cả đều là vẻ kinh diễm.
Bởi vì năm bóng dáng này, thế mà đều là nữ tử, hơn nữa, đều là tuyệt thế giai nhân dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn.
Năm nữ tử có đặc điểm riêng của từng người, có người thanh thuần, có người lãnh ngự, có người phong tình vạn chủng, có người cao quý ung dung...
Tất cả đều phát ra khí tràng cường đại khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng lúc này, biểu cảm của năm nữ tử này, lại đều tỏ ra vô cùng đau thương.
Các nàng si ngốc nhìn linh cữu của Dương Hiển Văn, trong hốc mắt sáng ngời, dường như có nước mắt lóng lánh đang chuyển động.
Linh hồn Dương Hiển Văn thấy năm nữ tử mặc đồ tang, ánh mắt trực tiếp ngây dại.
Tuy, năm nữ tử này, mặc đồ tang rộng thùng thình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận