Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1900 - Lý Nguyên có thân phận thế nào? (2)

Thấy Lý Tú Ninh rời đi, bọn Tiểu Quách, Lão Bạch, Đồng Tương Ngọc, Lữ Tú Tài đang đợi trong khách sạn lập tức chạy lại bao quanh Lý Nguyên, ai nấy đều tỏ vẻ kích động, mồm năm miệng mười hỏi thăm Lý Nguyên.
“Lý Nguyên, ngươi ghê gớm thật, quen biết cả Chỉ huy sứ đại nhân Cẩm Y vệ.”
“Chỉ huy sứ đại nhân đúng thật là cô cô của nữ hoàng bệ hạ à?”
“Vậy ngươi có quen nữ hoàng bệ hạ không?”
“Lý Nguyên, ngươi thành thật nói cho mọi người biết, rốt cuộc ngươi và Chỉ huy sứ đại nhân có quan hệ thế nào?”
“Chẳng lẽ các ngươi là… Ha ha…”
“Bật mí với bọn ta chút đi, yên tâm, không ai cười ngươi được bao nuôi đâu.”
Đối mặt với sự hóng hớt của mọi người, Lý Nguyên trực tiếp đứng dậy, nói: “Các ngươi từ từ nói chuyện đi, ta muốn lên lầu nghỉ ngơi.”
Dứt lời, Lý Nguyên chẳng thèm để ý vẻ mặt thất vọng của mọi người, thực sự lên lầu trở về phòng riêng.
Đám người còn lại trong khách sạn, vẫn còn hồi tưởng cảnh tượng vừa xảy ra.
“Mẹ ơi, cứ tưởng hôm nay dữ nhiều lành ít, ai dè kết cục lại thành thế này.”
Tiểu Quách cảm khái.
“Các ngươi nói xem, rốt cuộc Lý Nguyên có thân phận gì?”
Đồng Tương Ngọc hiếu kì hỏi mọi người.
Lữ Tú Tài: “Chắc chắn là không tầm thường.”
Lão Bạch: “Nói nhảm, có thể theo đuổi Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ thành công thì tầm thường được sao?”
“Sao ngươi biết Lý Nguyên theo đuổi Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ thành công?”
Đồng Tương Ngọc khó hiểu: “Có lẽ người ta chỉ là bạn thôi.”
Quách Phù Dung: “Ngươi không thấy ánh mắt Chỉ huy sứ nhìn Lý Nguyên à? Giống như khi ngươi nhìn Lão Bạch ấy.”
Đồng Tương Ngọc: “…”
Nàng tỏ vẻ cạn lời.
Lý Đại Chuỷ nói: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã nhận ra Lý Nguyên không phải kẻ bình thường!”
Tiểu Bối sùng bái nói: “Sau này Lý Nguyên đại ca sẽ là thần tượng của ta. Đối mặt với nhiều cao thủ giang hồ như vậy nhưng hắn vẫn có thể bình thản tự nhiên, mặt không đổi sắc. Cái gì goi là lâm nguy không loạn, điềm đạm như thường? Chính là thế đó!”
Nàng thoáng liếc bọn Lão Bạch, Lữ Tú Tài, Quách Phù Dung, làm bộ chán ghét.
“Các ngươi nhìn lại mình đi, vừa nãy cả đám bị doạ sợ đến nỗi run lẩy bẩy, thế mà không biết xấu hổ tự xưng là giang hồ chi tử.”
Mọi người: “Ngươi…”
Lầu trên, Lý Nguyên vào phòng mình, không khỏi khẽ nhíu mày.
Bởi vì trong phòng hắn, trên chiếc giường duy nhất, lại đang có một bóng dáng đang nằm nửa người, một tay vân ve tóc, thân thể nằm nghiêng chếch lên cao, đưa lưng ra phía ngoài.
Chiếc màn mỉng như cánh ve, tia chớp thỉnh thoảng xoẹt lên ngoài cửa sổ, vẽ ra một đường cong xinh đẹp tuyệt trần, quyến rũ cực độ.
Tuy vì màn sa mỏng và bóng đêm nên không thể thấy bóng hình kia rõ ràng cho lắm.
Nhưng trái lại, nó lại tăng thêm một chút cảm giác thần bí và nét đẹp mông lung lên người đối phương.
Chỉ với bóng lưng này đã có sức sát thương lớn, là nữ nhân 99.99 điểm!
Dường như biết Lý Nguyên trở lại, không bao lâu sau, màn sa mỏng tự động từ từ vén lên, dần để lộ diện mạo thật của bóng lưng.
Tựa như một bức hoạ tuyệt thế, gây rung động ngay từ lần đầu được lộ diện trước mặt mọi người, làm người ta vui mắt mát lòng.
Sau khi màn sa mỏng được vén lên hết, bóng dáng kia chậm rãi xoay người lại, để lộ dung nhan chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Nếu nói bóng lưng đối phương là 99 điểm, thì góc chính diện người này sẽ là 99.99999 điểm!
Dung mạo người này có thể coi là sánh ngang với Vương Ngữ Yên và Tiểu Long Nữ.
Song, thân hình nàng lại làm Tiểu Long Nữ và Vương Ngữ Yên phải ngưỡng mộ.
Nếu nói Tiểu Long Nữ và Vương Ngữ Yên là thiên tiên cao quý lạnh lùng, không nhiễm bụi trần.
Thì người này, chính là ngọn lửa nóng bỏng, có thể nung chảy huyền thiết thành chỉ tơ mềm mại.
Lúc này, tuyệt thế giai nhân thần bí kia lại đang nhìn Lý Nguyên với vẻ trìu mến, ánh mắt như điện.
Trên mặt lại còn toát ra năm phần thẹn thùng, năm phần thu thuỷ.
“Ngươi đã về!”
Thanh âm như đường, giòn đến tận xương, ngọt ngào thấu tim.
Nàng giống như một cô vợ nhỏ yêu kiều đang nói chuyện với phu quân, cực kì thân mật và tự nhiên.
Song, Lý Nguyên lại thẳng thừng quay người, đi về phía cửa.
Trên mặt không chút cảm xúc dao động.
Thấy vậy, trong mắt tuyệt sắc giai nhân không khỏi ánh lên sự kinh ngạc.
Hiển nhiên, nàng không ngờ Lý Nguyên sẽ phản ứng như thế.
Đây là lần đầu tiên có nam nhân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng mà vẫn tỏ ra bình tĩnh đến vậy.
Lại còn xoay người bỏ đi không chút do dự.
Hành động này chẳng nam nhân tí nào!
Cũng vượt qúa dự liệu của nàng.
Tuy nhiên, điều này càng chứng tỏ Lý Nguyên không giống người bình thường.
Tên này quả là thú vị!
Nàng không vì vậy mà bối rối hay nản lòng thoái chí, chỉ thấy nàng nhìn Lý Nguyên, dịu dàng nói:
“Tình cảnh này mà lang quan thật sự nhẫn tâm rời đi ư? Thiếp thân sẽ đau lòng lắm.” Khi nói hai chữ “đau lòng”, trên mặt giai nhân lập tức để lộ vẻ ai oán.
Tây tử phủng tâm, không còn gì hơn cái này.
Phải biết rằng, trong chốnvõ lâm, dù là đại hiệp chính trực quân tử nhất, sau khi nhìn thấy bộ dạng nàng cũng nàng cũng sẽ vứt bỏ lớp nguỵ trang giả dối, trở thành một nam nhân bình thường.
Nhưng bước chân Lý Nguyên vẫn chẳng chần chừ chút nào, tiếp tục đi ra cửa.
“Ta không có thỉnh cầu nào với ngươi, chỉ mong có thể cùng quân chung giấc một đêm.”
Thanh âm vang len lần nữa.
Mang theo nét si tình, mang theo tình yêu say đắm, mang theo sự van lơn.
“Tiếc quá, ta bị bệnh sạch sẽ.”
Đi tới cửa, cuối cùng Lý Nguyên cũng đáp lại nữ tử một câu.
Nữ tử nghi ngờ hỏi: “Trên người thiếp bẩn sao?”
Nàng giơ cánh tay tinh tế trắng nõn nhìn một chút, chỉ một cử động đó cũng tràn đầy quyến rũ và mỹ cảm cực hạn.
Ở trước mặt nàng, Loan Loan chỉ có thể nói là Tiểu Vu và Đại Vu!
Lý Nguyên: “Lâm Tiên Nhi, Y Khốc, Du Long Sinh, Ngũ Độc Đồng Tử, Kinh Vô Mệnh, Quách Tung Dương…”
Cùng với những cái tên khác nhau do Lý Nguyên nói ra, nữ tử không thể giữ bình tĩnh nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận