Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 546 - Sức mạnh của ngươi quá nhỏ

Sau đó, hắn đã mất đi cảm giác.
Thật ra trong lúc Phương Hận Thiên và Lôi Chấn Tử giao đấu, đám người Vi Hộ, Long Cát công chúa, Đặng Thiền Ngọc, Khương Tử Nha, Thái Điên lần lượt mang các pháp thuật và pháp bảo của mình ta, tất cả cùng đánh về phía Phương Hận Thiên.
Đối với những đòn tấn công này, Phương Hận Thiên hoàn toàn không có ý muốn tránh né.
Cho dù là pháp thuật hay pháp bảo ở trên người Phương Hận Thiên còn chẳng bằng gãi ngứa cho hắn.
Ngũ Quang Thạch từng đánh Khổng Tuyên trầy da tróc vảy, khi đánh lên người Phương Hận Thiên, người không có gì nhưng Ngũ Thạch Quang lại vỡ tan tành.
Hàng Ma bảo xử từng khiến Viên Hồng, Lữ Nhạc hoảng sợ bỏ chạy, khi đánh lên người Phương Hận Thiên, Hàng Ma bảo xử lại xuất hiện vết nứt.
Càng tấn công, đám người Vi Hộ, Khương Tử Nha, Long Cát công chúa càng cảm thấy da đầu tê rần, trong lòng phát run.
Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được độ phòng ngự trên nhục thân của Phương Hận Thiên rốt cuộc cao đến mức nào mà lại để người khác tùy ý tấn công, nhưng lại không hề chịu bất cứ tổn thương nào.
“Haiz, vẫn quá yếu!”
Phương Hận Thiên thở dài tỏ ra vô cùng tiếc nuối.
Nhưng mà sau khi lên tiếng hắn không mặc kệ để mọi người tấn công nữa.
Không biết làm bằng cách nào mà hắn nhẹ nhàng cướp lấy Hàng Ma bảo xử của Vi Hộ, sau đó dùng Hàng Ma bảo xử đánh Vi Hộ một đòn.
Vi Hộ người mà sau này vốn sẽ trở thành Thiên Thần Hộ Pháp tam giáo lại bị Hàng Ma bảo xử của chính mình đánh đến mức đầu nện vào trong lồng ngực.
Sau đó hắn lại đoạt lấy Đại Hoàn đao của Thái Điên, chỉ một đao đã chặt đứt tay chân của Thái Điên.
Cùng lúc đó hắn còn tiếp được Ngũ Quang Thạch của Đặng Thiền Ngọc, trở tay ném Ngũ Quang Thạch lên mặt của Đặng Thiền Ngọc, khiến cho Đặng Thiền Ngọc phải ôm mặt kêu gào thảm thiết.
Mặc dù trên mặt nàng không bị thương nhưng vô cùng đau!
“Hửm?”
Phương Hận Thiên đột nhiên ngừng tấn công, hắn ngạc nhiên nhìn Đặng Thiền Ngọc một cái.
Hiển nhiên không ngờ rằng Đặng Thiền Ngọc thế mà lại không bị thương.
Người này không phải luyện lực chi Đại Đạo mà nhỉ? Sao sức phòng ngự lại mạnh như thế?
Thầm nghĩ trong lòng, Phương Hận Thiên vung cánh tay cầm Hàng Ma bảo xử đánh mạnh lên đầu của Đặng Thiền Ngọc.
“Ái, đau quá!” Hai tay Đặng Thiền Ngọc ôm đầu, đau đến mức thở hổn hển.
Nàng cảm thấy đầu của mình bị đánh thành đầu đậu hủ luôn rồi.
Phương Hận Thiên thấy Đặng Thiền Ngọc lại không sao, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc.
Thật sự kỳ quái.
Tu vi của người này vô cùng yếu, sao có thể chịu được một đòn tấn công của ta?
“Ma đầu dừng tay.”
Phương Hận Thiên định tăng thêm sức tiếp tục dùng Hàng Ma bảo xử đánh Đặng Thiền Ngọc, thì ngay lúc này nghe thấy một giọng nói vang vọng từ chân trời truyền đến.
Phương Hận Thiên quay đầu chỉ thấy bóng dáng của một đám người như lưu quang đang bay đến ải Du Hồn.
Hai người dẫn đầu lần lượt là Thái Thượng Lão Quân và Phù Nguyên Tiên Ông.
Ở bên cạnh hai người là ba người Nhiên Đăng đạo nhân, Đa Bảo đạo nhân và Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Câu nói “Ma đầu dừng tay” khi nãy là do Phù Nguyên Tiên Ông nói.
“Cuối cùng cũng có mấy đối thủ thực lực cao hơn một tý.” Gương mặt Phương Hận Thiên lộ ra ý cười.
Lúc nói chuyện, hắn cũng không thèm quay đầu lại tùy ý vứt đi Hàng Ma bảo xử trong tay.
Hàng Ma bảo xử cắt qua hư không, làm đứt dòng sông thời gian mang theo thế lực thổi quét chư thiên vạn cổ đánh mạnh lên người Đặng Thiền Ngọc.
“Đau đau đau.”
Đặng Thiền Ngọc lại ôm ngực đau đớn hét lên: “Ta vẫn nên đi trốn thì hơn, quả thật là đang chịu tội mà.”
Đặng Thiền Ngọc nhanh chóng cưỡi bảo mã của nàng rời khỏi chiến trường.
Phương Hận Thiên thấy Đặng Thiền Ngọc khí lực dồi dào chạy đi thật xa, vẻ mặt không khỏi có chút ngơ ngác.
Một đòn đó của hắn dùng ba phần sức lực, hắn tưởng rằng Đặng Thiền Ngọc không bị đánh thành bột mịn thì xương cốt cũng đứt đoạn, kinh mạch nổ tung, từ đó mất đi sức chiến đấu.
Hắn không ngờ người này lại không sao!
“Thú vị!”
Trong lúc nói chuyện, Thái Thượng Lão Quân, Phù Nguyên Tiên Ông, Nhiên Đăng đạo nhân, Đa Bảo đạo nhân, Trường Nhĩ Định Quang Tiên đã đến chiến trường, bao vây Phương Hận Thiên lại.
Đám người Khương Tử Nha nhìn thấy nhóm người Thái Thượng Lão Quân đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể chế ngự ma đầu này.”
“Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn ra tay để xem ma đầu này còn dám kiêu ngạo thế nào nữa.”
Phù Nguyên Tiên Ông nhìn chiến trường hỗn loạn, còn có đám người Vi Hộ, Na Tra chưa rõ sống chết, nét mặt trở nên giận dữ.
“Ngươi là người nào? Tại sao lại giúp Trụ làm điều ác?” Phù Nguyên Tiên Ông hỏi Phương Hận Thiên.
Phương Hận Thiên thản nhiên nói: “Muốn đấu thì đấu, lấy đâu ra nhiều lời thừa thãi như thế?”
Nói rồi cơ thể hắn lóe lên, ngay tại chỗ biến mất không thấy dấu vết.
“Ầm!”
Ngay sau đó, bóng dáng hắn còn chưa xuất hiện mà nắm đấm của hắn đã đấm lên người của Phù Nguyên Tiên Ông.
Chỉ trong tích tắc Phương Hận Thiên đã nện cả triệu nắm đấm lên người của Phù Nguyên Tiên Ông.
Pháp tắc khủng bố trên người Phù Nguyên Tiên Ông không ngừng nứt vẻ, sụp đổ và chôn vùi.
Lực chi Đại Đạo cuồng bạo điên cuồng tấn công xung quanh Phù Nguyên Tiên Ông.
Khiến cho xung quang Phù Nguyên Tiên Ông biến thành một vùng pháp tắc cấm vực khủng bố hơn không gian Hồng Mông và không gian Hỗn Độn gấp vạn lần.
Ngoại trừ nắm đấm của Phương Hận Thiên ra, không có bất cứ pháp tắc nào có thể tồn tại trong cấm vực này.
Đòn tấn công mạnh mẽ như thế lại chẳng ảnh hưởng đến Hồng Hoang, không hề tạo thành bất cứ tổn hại nào đến Hồng Hoang, cho thấy năng lực kiểm soát lực chi Đại Đạo của Phương Hận Thiên không gì sánh kịp.
Nếu như là Chuẩn Thánh viên mãn bình thường, đối mặt với đòn tấn công đào núi lấp biển thế này đã trực tiếp bị đánh tan tành.
Cũng may lúc đầu khi Nguyên Thủy Thiên Tôn bị đưa đến khu vực ngoài Hỗn Độn đã đưa hết pháp bảo của mình cho Phù Nguyên Tiên Ông, do đó khi Phù Nguyên Tiên Ông bị thương trên đỉnh đầu hắn sẽ hiện lên một mảng khánh vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận