Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1312 - Ngươi không phải là người của thế giới này!

Hoàn toàn không tìm được ký ức của Tiểu Tê Tử.
Mà cùng lúc này, y phục trên người Tiểu Tê Tử đột nhiên phát ra ánh sáng xanh trong suốt, bao phủ Tiểu Tê Tử ở bên trong.
Những ánh sáng xanh này đều là đạo văn huyền diệu, pháp tắc tinh thuần.
Khí tức của nó tuy yếu hơn Hồng mông chí bảo một chút, nhưng lại mạnh hơn Tiên thiên chí bảo rất nhiều.
Đây là một món Hỗn độn chí bảo!
Trên mặt Chúc Giang Ca tràn ngập kinh ngạc.
Hắn thật sự nghĩ không ra, sao pháp bảo của Nữ hoàng Tiên Đường này lại nhiều như vậy?
Còn nhiều hơn cả Đại Đạo hắn.
Tiểu Tê Tử cảm nhận được y phục trên người phát ra ánh sáng xanh thì lập tức hiểu được Chúc Giang Ca đang công kích mình.
Nàng không khỏi siết chặt súng bắn tỉa trong tay.
Sau đó, lại là một tiếng súng giòn tan vang vọng khắp cả Hồng Hoang.
Chúc Giang Ca chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng.
Sau đó, hắn vừa chuẩn bị lách mình tránh né thì cảm nhận được một viên đạn tràn ngập khí tức cuồng bạo xuyên qua thời gian và không gian, xuyên qua huyền quang phòng ngự quanh người hắn, cũng xuyên qua cơ thể Đại Đạo của hắn, trực tiếp xuất hiện ở trong thức hải của hắn.
Viên đạn nổ tung bên trong thức hải.
Vô số pháp tắc Đại Đạo tàn sát bừa bãi bên trong thức hải của Chúc Giag Ca giống như mưa to gió lớn.
Xoắn giết sinh mệnh và Luân Hồi của Chúc Giang Ca, hủy diệt quá khứ và tương lai của Chúc Giang Ca.
Chúc Giang Ca vừa sợ vừa giận, hắn không ngờ Tiểu Tê Tử lại dám ra tay với hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, thức hải lập tức hóa thành một bánh mài lớn, nghiền ép công kích của súng bắn tỉa.
Trong lúc nhất thời, các loại pháp tắc ở trong thức hải của Chúc Giang Ca tan vỡ, lên xuống như thủy triều.
Thức hải của Chúc Giang Ca giống như có vô số tinh thần bị kích nổ, phát ra tiếng nổ vang khủng bố vô song, liên tiếp.
Có vẻ kịch liệt đến cực điểm.
Mặc dù Chúc Giang Ca đã cực lực ngăn cản công kích của sóng cuồng viên đạn, nhưng dù sao hắn cũng ra tay chậm một bước, để sóng cuồng của viên đạn đánh vào thức hải của hắn.
Cuối cùng vẫn không thể ngăn cản sóng cuồng viên đạn xoắn giết nguyên thần của hắn.
Chúc Giang Ca bất đắc dĩ, đành phải buông bỏ cơ thể này, phân thân ra một cơ thể mới, lúc này mới tránh được công kích của sóng cuồng viên đạn.
Nhìn thân thể của mình bị cắn nuốt thành từng mảnh, sắc mặt của Chúc Giang Ca trở nên khó coi dị thường.
Sắc mặt hắn không thiện lành nhìn lấy Tiểu Tê Tử, lạnh lùng nói: “Ngươi dám công kích ta, hủy đi thân thể của ta, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?”
Thấy Tiểu Tê Tử bắn tung cơ thể Chúc Giang Ca chỉ bằng một phát súng, Hồng Quân vốn chú ý động tĩnh ở chỗ này nhướng mày, đám người Tam Thanh cũng chấn động đến mức da đầu sắp nứt ra.
Chỉ là một Chuẩn Thánh nhưng lại có thể gây thương tổn cho Đại Đạo.
Mặc dù chút tổn thương này đối với Đại Đạo, tính ra còn chẳng đáng kể bằng vết kiến cắn.
Nhưng, với mọi người thì đây vẫn là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Dẫu sao Chúc Giang Ca vẫn là Đại Đạo.
Đại diện cho ý chí của Hồng Mông.
Chỉ với một ý nghĩ trong đầu đã có thể biến đổi Hồng Hoang, sáng tạo vạn tộc.
Là sự tồn tại mà Thiên Đạo cũng phải ngưỡng mộ.
Nếu như không tận mắt chứng kiến, dù bị đánh chết thì họ cũng không tin trên đời này lại xảy ra chuyện khó tin đến vậy.
Tiểu Tê Tử, đúng là quá khủng!
Tiểu Tê Tử không hề biết mình đã khiến mọi người kinh hãi, nàng đã sử dụng Hồng mông chí bảo ba lần liên tiếp, may là pháp lực cuồn cuộn vô biên, thâm hậu vô tận, song cũng cảm thấy sắp không chịu nổi nữa.
Khí sắc trở nên hơi tái nhợt.
Nàng không vội để ý tới Chúc Giang Ca, mà móc ra một chùm nho từ trong túi trữ vật, cắn một miếng.
Nhất thời, pháp lực vốn đã bị tiêu hao hơn phân nửa lập tức hồi phục như lúc đầu.
Sắc mặt của nàng cũng dần hồng hào trở lại.
Ăn nho xong, nàng mới trả lời Chúc Giang Ca: “Ngươi có thể tấn công trẫm, vậy tại sao trẫm không được công kích lại ngươi?”
Chúc Giang Ca hơi đần mặt ra, hắn không ngờ Nữ Hoàng Tiên Đường lại lấy ra một chùm linh quả hỗn độn là nho Tử Tinh để bổ sung linh lực.
Có vẻ xa xỉ quá nhỉ?
Hắn càng thêm tin vào phán đoán của mình, hệ thống của Nữ Hoàng Tiên Đường chắc chắn có liên quan tới bảo vật.
Giả dụ như, hệ thống rương báu?
Cách một khảng thời gian ngắn sẽ sinh ra một rương báu mới? Vậy nên lúc này Nữ Hoàng Tiên Đường mới có nhiều bảo vật đến thế!
Vô số ý nghĩ đảo quanh trong đầu Chúc Giang Ca, nhưng không hề chần chờ, hắn hỏi Tiểu Tê Tử mà mặt không đổi sắc: “Ngươi có biết ngươi đang đắc tội sự tồn tại ở đẳng cấp nào chứ?”
Tiểu Tê Tử lạnh nhạt đáp: “Trẫm biết, ngươi là Đại Đạo, nhưng Đại Đạo cũng phải hiểu lý lẽ mà? Ngươi lấy đồ của trẫm, lại còn dám tấn công trẫm. Ở Tiên Đường đây là tội lớn đáng tịch biên diệt tộc.”
Chúc Giang Ca chẳng hiểu Tiểu Tê Tử đang nói gì, đầu hắn chỉ đang quẩn quanh một suy nghĩ: “Nàng biết ta là Đại Đạo!”
Nàng biết ta là Đại Đạo!
Rốt cuộc nàng đang che giấu bí mật gì?
Tại sao lại biết rõ mọi điều về ta?
Chúc Giang Ca chẳng biết mình còn bí mật nào có thể nói ra nữa không!
Chúc Giang Ca ép bản thân tỉnh táo lại, cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt, thản nhiên hỏi Tiểu Tê Tử: “Nếu ngươi đã biết ta là Đại Đạo, vậy sao còn dám đắc tội ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết ư?”
Đúng lúc này, đám người mười hai Tổ Vu, Đế Tuấn, Thái Nhất cũng bay đến bên cạnh Tiểu Tê Tử.
Nghe thấy Chúc Giang Ca tự xưng là Đại Đạo, cả đám không khỏi há hốc mồm.
Trong mắt tràn đầy sự kinh hãi và khó tin!
Bọn họ không ngờ nam tử trước mặt lại là Đại Đạo!
Là thật hay giả?
Người này lợi hại vậy sao?
Nhưng nếu hắn lợi hại như thế, vậy thì vì sao vừa rồi còn bị bệ hạ đánh bị thương?
Trong lòng mọi người bỗng ngập tràn đủ loại nghi ngờ.
Tiểu Tê Tử “Chết, trên đời này không ai không sợ. Chẳng qua là ngươi không có khả năng khiến trẫm chịu chết.”
“Ha ha ha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận