Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 859 - Hỗn Độn vực ngoại, U quang thần bí (2)

Bóng người này đang thi pháp bắt U quang, chính vào lúc này, hắn dường như cảm nhận được gì đó, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
Sau khi hắn nhìn thấy Lý Nguyên, biểu cảm không khỏi trở nên vô cùng kinh ngạc, sau đó mau chóng cúi đầu cung kính hành lễ với Lý Nguyên:
“~ Thì ra là Lý tiền bối, bần đạo cùi chào ngươi.”
Lý Nguyên gật đầu với Hồng Quân.
Tiểu Tê Tử hiếu kỳ nhìn ông già có vẻ không có gì đặc biệt này, trong lòng đã nhớ ra, ông già này chính là ông già tên là Hồng Quân mà lần trước cha hét lên với bầu trời kia.
Cha còn nói, người này có thể đại diện cho Thiên Đạo.
Hồng Quân nhìn U quang, lại nhìn Lý Nguyên một cái, hỏi: “Lý tiền bối cũng cảm nhận được pháp tắc vực ngoài này, cho nên đặc biệt đến đây xem xét tình hình sao?”
Lý Nguyên gật đầu, nói: “Không sai.”
Hắn móc ngón tay về phía U quang, U quang chợt xuyên qua lưới pháp Thiên Đạo, tự mình bay đến trong lòng bàn tay của hắn.
Tiểu Tê Tử hiếu kì quan sát một chút U Quang chui vào trong bàn tay cha.
Chỉ thấy tia U Quang này do một đám sương mù màu tím đậm tạo thành, vô hình vô thực, trông rất huyền bí khó hiểu.
Hồng Quân nhìn U quang một cái, ánh mắt lóe lên,nói: “Nếu như pháp tắc vực ngoại này đã bị Lý tiền bối thu đi, vậy ta cũng yên tâm rồi. Nếu như không còn chuyện gì khác, bần đạo cáo từ trước đây.”
Lý Nguyen gật đầu: “Ta cũng trở về đây, rảnh rỗi có thể đến tìm ta uống rượu.”
Hồng Quân nghe vậy, vẻ mặt tỏ ra vô cùng vui mừng: “Nếu như được vậy, khi nào rảnh rỗi nhất định đi tìm Lý tiền bối uống rượu.”
Nói rồi, bóng người Hồng Quân chợt biến mất trong Hỗn Độn. Còn Lý Nguyên cũng đưa theo Tiểu Tê Tử, trở về Triều Ca của Nhân giới.
Tiểu Tê Tử phát hiện, mình lại một lần nữa nhìn thấy bầu trời, mặt đất, căn nhà, hai chân đạp trên mặt đất rắn chắc, cảm thấy đã yên tâm.
“Cót két.”
Chính vào lúc này, Tiểu Tê Tử nghe thấy tiếng mở cửa vang lên ở bên tai.
Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên cạnh có một cửa lớn của trang viên dài ngang một cây hòe được người ta mở ra từ bên trong, một người già dáng người lom khom, trên mặt đầy vết nhăn, từ trong cửa bước ra.
Ông già nhìn thấy Lý Nguyên, vội vàng hành lễ: “Công tử trở về rồi.”
Chính vào lúc này, Tiểu Tê Tử lại nhìn thấy một nữ tử tuổi trẻ vô song, đi ra từ trong cửa.
Tiểu Tê Tử có thể nói chắc chắn, nữ tử này là người xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp.
Còn đẹp hơn gấp ba lần Nữ Oa, Hậu Thổ, cô cô.
Bất cứ từ ngữ nào trên thế gian này, đều đã không thể hình dung được dung mạo và khí chất của đối phương.
Nhất cử nhất động của nàng, đều tỏa ra mê lực không gì sánh kịp.
Nàng là ai? Sao lại xinh đẹp như thế?
Trong lòng Tiểu Tê Tử dấy lên nghi hoặc.
Thược Dược nhìn Lý Nguyên, trên gương mặt lạnh lùng, không khỏi lộ ra một nụ cười, nàng hành lễ vạn phúc với Lý Nguyên, nói: “Nô tỳ tham kiến công tử.”
Tiểu Tê Tử nghe thấy xưng hô của Thược Dược, khóe miệng không khỏi run lên, cả gương mặt tỏ ra vô cùng cạn lời.
Nữ tử khuynh quốc khuynh thành thế này, lại chỉ là nô tỳ của cha.
Cha cũng quá xa hoa rồi chứ!
Chính vào lúc Tiểu Tê Tử đang thầm mỉa mai, nàng lại nhìn thấy một con Hắc Cẩu không lông chạy ra, sau đó lè lưỡi ra, nhảy quanh cha không ngừng.
Nàng phát hiện bộ dạng của con Hắc Cẩu này, có chút giống với Tướng Thần.
Lý Nguyên chỉ bình tĩnh gật đầu với mọi người, cũng không nói gì, đã kéo tay Tiểu Tê Tử vào trong phủ đệ.
Từng gốc cây ngọn cỏ bên trong, không hề có thay đổi gì cả, giống hệt như bộ dạng lúc hắn rời đi.
Hắn dặn dò Thược Dược: “Ngươi đưa tiểu thư đi lựa chọn phòng, sắp xếp hành lý. Sau đó đưa nàng đi dạo viện tử một chút, để nàng làm quen với môi trường.”
Hai tay của Thược Dược đặt ở vị trí bụng dưới một cách ưu nhã, cung kính gật đầu nói: “Nô tỳ đã biết.”
Nàng lại nhìn Tiểu Tê Tử: “Tiểu thư, ta đưa ngươi đi chọn phòng trước nhé.”
Tiểu Tê Tử gật đầu: “Phong của ta phải bên cạnh phòng của cha.”
“Được.”
Sau khi thấy Tiểu Tê Tử rời đi, Lý Nguyên mới đến chòi nghỉ mát trong vườn hoa ngồi xuống, sau đó lấy U quang trước đó lấy ra ở Hỗn Độn vực ngoài kia ra bắt đầu quan sát.
U quang tuy rằng vô hình vô thực, nhưng lại không thể chạy thoát khỏi mắt của Lý Nguyên.
Hắn vừa nhìn đã biết được hình dáng vốn có của đối phương.
Đây là một đạo văn đặc biệt, trước đó khi hắn luyện chế điện thoại, đã khắc trong điện thoại pháp tắc giống vậy.
Lý Nguyên sau khi chỉ là đánh giá đơn giản một chút, thì dung nhập tia U quang này vào trong điện thoại.
Sau đí, trên mặt bàn điện thoại của hắn, chợt xuất hiện một biểu tượng mới.
Trên biểu tượng còn viết mấy nét bút “Trò chuyện vạn giới Thiên Quân Dương.”
Lý Nguyên nhấn vào biểu tượng, lập tức tiến vào một trang chủ quen thuộc.
Trang chủ này, so với trang chủ của nhóm trò chuyện lúc hắn chưa xuyên không, trên địa cầu, sử dụng điện thoại, vô cùng giống nhau.
Trong nhóm trò chuyện, lúc này đang có hai người dùng mạng đang nói chuyện.
Một Tiểu Manh Tân (Lâm Kỳ Kỳ): “Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có người mới gia nhập nhóm trò chuyện Vạn giới này rồi. Hoan nghênh.JPG.”
Mã Lão sư chưởng môn Thái Cực (Mã Hỗn Nguyên): “Không biết thực lực của người mới này thế nào? Nếu như đến từ mặt phẳng khoa học công nghệ, không có tu vi, có thể cùng Mã lão sư tu luyện công phu truyền thống, roi sét làm rơi quả thông, chỉ cần có năm mươi điểm tích lũy thôi! Năm mươi điểm tích lũy, ngươi không bán lỗ được, không bị lừa bán được, hoàn toàn đừng bỏ lỡ.”
Lâm Kỳ Kỳ: “Mã lão sư, ngươi lại đang chào hàng roi sấm sét của ngươi rồi, ta đã học mà không có tác dụng gì hết. Cạn lời JPG.”
Mã Hỗn Nguyên: “Ta đây là công phu truyền thống, chắc chắn có tác dụng. Ngươi không có tác dụng bởi ngươi chưa luyện đến nơi đến chốn, nhất định phải chăm chỉ khổ luyện, luyện ra Hóa Kính mới được.”
Lâm Kỳ Kỳ: “Nhưng ta cảm thấy ngươi chính là đồ lừa đảo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận