Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 654 - Đã chết nhưng vẫn còn cứu được

“Bệ hạ muốn đưa Tiểu Tê Tử đến nơi nào chữa trị?” Trưởng Tôn hoàng hậu hỏi Lý Nhị.
Lý Nhị: “Đến chỗ tỷ phu ta, lấy thần lực của tỷ phu thì nhất định có thể chữa bệnh cho Tiểu Tê Tử.”
Trước đây Trưởng Tôn hoàng hậu đã từng nghe Lý Nhị nói qua không ít chuyện liên quan đến Lý Nguyên, biết được Lý Nguyên là một thế ngoại cao nhân chân chính.
Trong lòng nàng vốn đang tuyệt vọng, không khỏi dấy lên một tia hy vọng.
“Thần thiếp đi cùng bệ hạ.”
“Nhi thần cũng muốn đi.” Lý Lệ Chất vội vàng nói.
Rất nhanh, xe ngựa đã chuẩn bị xong, Lý Nhị tự mình ôm Tiểu Tê Tử ngồi lên xe ngựa chạy đến Có gian khách điếm.
Trưởng Tôn hoàng hậu và Lý Lệ Chất cũng theo sau.
Ngự Lâm quân mở đường, một đường chạy thẳng, thông suốt từ hoàng cung đến khách điếm.
Lý Nhị ôm Tiểu Tê Tử, chạy ào vào khách điếm, vừa chạy vừa la lớn: “Tỷ phu cứu mạng.”
Chạy vào khách điếm, Lý Nhị thấy Lý Nguyên đang ngồi yên vị ở quầy đọc sách, còn Dương Thiền thì đang lau ghế trong đại sảnh.
Hắn nhanh chóng nói với Lý Nguyên: “Tỷ phu cứu mạng, Tiểu Tê Tử sắp nguy kịch rồi.”
Trưởng Tôn Vô Cấu và Lý Lệ Chất lúc này cũng chạy vào.
Các nàng thấy Lý Nguyên thì trên mặt đều hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Lý Nguyên quá trẻ tuổi, quá tuấn tú.
Người trẻ tuổi như vậy thật sự có thể cứu Tiểu Tê Tử sao?
Trong lòng Trưởng Tôn Vô Cấu suy nghĩ.
Lý Nguyên buông sách xuống, hắn thấy dáng vẻ Lý Nhị gấp gáp đến mức chảy đầy mồ hôi thì an ủi:
“Sao phải vội như vậy, người đã tắt thở rồi, tới sớm hay muộn thì cũng không khác gì nhau cả.”
Dương Thiền nghe Lý Nguyên thản nhiên nói vậy thì nhịn không được khóe miệng giật giật.
Đây là lời an ủi sao?
Nghe thế nào cũng khiến người ta thấy ngươi đáng đánh? Không biết uyển chuyển một tí nào.
Cái gì, tắt thở?
Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Vô Cấu, Lý Lệ Chất đều hoảng sợ.
Bọn họ vội vàng nhìn lại Tiểu Tê Tử trong chăn, quả nhiên sắc mặt yếu ớt xinh đẹp của Tiểu Tê Tử đã trở nên trắng bệch, hơi thở đã dừng lại.
Cái này…
Lý Nhị thất hồn lạc phách ngồi sụp xuống đất, hai hàng nước mắt chảy ra không kiềm chế được.
Trưởng Tôn Vô Cấu trực tiếp ngã xuống đất.
Lý Lệ Chất nhìn phụ hoàng thất hồn lạc phách, mẫu hậu té xỉu, muội muội đã chết thì cảm thấy như trời sập, vô cùng bất lực và tuyệt vọng.
Nhất thời nức nở bật khóc.
“Huhu…”
Cấm Vệ quân theo sau thấy vậy lập tức quỳ xuống.
“Xin bệ hạ, hoàng hậu nương nương nén bi thương.”
Dương Thiền thấy Trưởng Tôn hoàng hậu ngất xỉu thì không khỏi vắt khăn trong tay lên vai, vội vàng chạy tới đỡ hoàng hậu lên.
Nàng làm một pháp thuật với hoàng hậu, muốn làm cho hoàng hậu tỉnh lại.
Nhưng nàng phát hiện pháp thuật của mình không dùng được.
Lúc này nàng mới phản ứng lại.
Đây là hoàng hậu Nhân tộc, có khí vận trên người, nàng đương nhiên không thể thi triển đạo pháp với nàng.
Cuối cùng nàng chỉ có thể dùng cách dân gian, ấn nhân trung của Trưởng Tôn Vô Cấu.
Cuối cùng Trưởng Tôn hoàng hậu cũng bật tỉnh, lại nhớ đến Tiểu Tê Tử, hai mắt nàng giàn giụa nước mắt.
Qua một hồi lâu, Lý Nhị mới hồi phục lại tinh thần từ trong thất hồn lạc phách, hai mắt hắn vô thần ôm lấy Tiểu Tê Tử, nói với Lý Nguyên: “Tỷ phu, ta trở về chuẩn bị tang sự cho Tiểu Tê Tử.”
Giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào khàn khàn.
Vẻ mặt Lý Nguyên vẫn bình tĩnh như ban đầu, hắn thản nhiên nói: “Mặc dù người đã chết nhưng ta cũng không nói không thể cứu được.”
Lý Nhị ôm Tiểu Tê Tử ra ngoài mấy bước, lúc này mới đột nhiên nghĩ đến lời nói của Lý Nguyên.
Hắn xoay người lại, vừa khiếp sợ vừa kích động, vừa hy vọng lại mừng như điên nhìn chằm chằm Lý nguyên, giọng nói run rẩy: “Tỷ phu ngươi nói gì, ngươi nói lại lần nữa đi, Tiểu Tê Tử chết, ngươi cũng có thể cứu sống sao? Đây là thật sao? Ngươi không lừa ta chứ?”
Lý Lệ Chất cũng mở to mắt, nhìn chằm chằm Lý Nguyên không chớp mắt.
Chỉ thấy trong hốc mắt nàng còn vương vài giọt nước mắt trong suốt.
Còn có Trưởng Tôn hoàng hậu, mặc dù nàng được Dương Thiền cứu tỉnh lại nhưng đầu vẫn choáng váng, trong lòng đều là hình bóng của Tiểu Tê Tử.
Nàng bỗng nhiên nghe thấy Lý Nguyên nói, chợt giật mình, lập tức triệt để tỉnh táo lại.
Sau đó nàng nhìn chằm chằm Lý Nguyên, trong mắt đầy sự mong đợi.
Dương Thiền cũng bất ngờ nhìn Lý Nguyên.
Phải biết rằng Tiểu Tê Tử là nhi nữ của Nhân hoàng, muốn để cho nàng khởi tử hoàn sinh là một chuyện cực kỳ không dễ dàng.
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu: “Nếu ta đã nói thì đương nhiên có thể cứu sống.”
Thấy Lý Nguyên thừa nhận, Lý Nhị, Trưởng Tôn Vô Cấu, Lý Lệ Chất đều mừng rỡ vô cùng.
Mặc dù trong lòng mọi người cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Lý Nguyên nói, nhưng điều này giống như bọt biển cứu mạng, họ thà rằng tin là sự thật, còn hơn là nhẫn tâm đâm thủng.
Lý Nhị kích động nói: “Tỷ phủ chuẩn bị cứu người thế nào? Cần lập đàn làm phép không? Có muốn nhân sâm linh dược gì không, tỷ phu cần gì cứ nói, ta lập tức sai người đi làm.”
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng mở miệng: “Chỉ cần tỷ phu có thể cứu sống Tiểu Tê Tử, cho dù là yêu cầu gì chúng ta cũng đồng ý.”
Lý Nguyên: “Các ngươi chỉ cần im lặng là được rồi.”
Á…
Lý Nhị, Trưởng Tôn Vô Cấu lập tức im miệng không nói.
Hiện giờ Lý Nguyên nói cái gì thì chính là cái đó.
Lý Nguyên dặn dò Lý Nhị: “Trước tiên ngươi ôm Tiểu Tê Tử lên lầu, tìm một phòng khách đặt vào.”
“Được.”
Lý Thế Dân nghe vậy thì nhanh chóng ôm Tiểu Tê Tử chạy lên lầu, tùy tiện tìm một gian phòng, đặt Tiểu Tê Tử lên giường.
Chỉ thấy thân thể Tiểu Tê Tử đã lạnh cứng như băng, sắc mặt trắng bệch không một giọt máu.
Lý Thế Dân cũng không nhẫn tâm nhìn kỹ.
Trưởng Tôn Vô Cấu cũng thấy tim như bị dao cắt.
“Hiện giờ làm thế nào?” Lý Nhị nhịn xuống nỗi bi thương trong lòng, rồi hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên chỉ vào cửa sổ đóng chặt, nói: “Hiện giờ mở cửa sổ kia ra.”
Á…
Thấy Lý Nguyên không chút hoang mang như vậy, Lý Thế Dân không hiểu nổi là Lý Nguyên đã dự liệu từ trước hay là đang lừa hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận