Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1104 - Sao mà tiểu cô nương này lại khó chơi như vậy chứ?

Mộc Thạch Nhân vừa nhìn liền hiểu ra, hai mỹ nữ tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành này cũng thích nam thần.
Ai, tình địch có chút mạnh nha!
Ta có còn cơ hội không?
Haiz!
Mộc Thạch Nhân hít sâu một hơi, nhìn xuống cõi lòng bi thương tan nát, rồi nàng hỏi Tiểu Tê Tử: “Ngươi là con gái mọt của lão bản khách điếm, làm sao mà lên làm hoàng đế được?”
Địa vị như thế này cũng chênh lệch lớn quá!
Tiểu Tê Tử cố ý trêu chọc Mộc Thạch Nhân: “Làm thế nào trẫm được lên làm hoàng đế, người của thế giới này hẳn là đều biết cả, làm thế nào mà ngay cả mấy điểm thường thức như vậy ngươi cũng không biết?”
Trong lòng Mộc Thạch Nhân tuy hoảng loạn những trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: “Cái kia, ngươi không biết ta là từ địa phương khác tới, đối với chuyện ở Trường An ta hoàn toàn không biết gì cả.”
Tiểu Tê Tử tiếp tục trêu chọc Mộc Thạch Nhân: “Ngươi từ địa phương nhỏ nào tới vậy? Vậy mà tin tức lại tắc nghẽn vậy sao?”
Mộc Thạch Nhân không rõ ràng nói: “Là một địa phương nhỏ rất xa rất hẻo lánh, nói ra ngươi cũng không biết.”
Tiểu Tê Tử thản nhiên nói: “Chỉ cần là trong phạm vi Đại Đường, còn có địa phương nào trẫm không biết.”
Tròng mắt Mộc Thạch Nhân xoay tròn: “Ta không phải là người của Đại Đường.”
Vẻ mặt Tiểu Tê Tử hài hước hỏi Mộc Thạch Nhân: “Ngươi biết diện tích Đại Đường ta rộng lớn ra sao không?”
Mộc Thạch Nhân lắc đầu.
“Không biết.”
Tiểu Tê Tử thản nhiên nói: “Với tu vi của ngươi, đi mấy đời cũng không ra khỏi biên giới của Đại Đường.”
Mộc Thạch Nhân: “…”
Tuy rằng biểu tình trên mặt nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng hốt.
Không xong rồi, chẳng lẽ bị lộ rồi sao?
Sao mà tiểu cô nương này lại khó dây dưa như vậy?
Hu hu hu, ta phải về nhà!
Đang lúc Mộc Thạch Nhân không biết nên làm thế nào để giảng hòa, Tiểu Tê Tử lại chủ động bỏ qua nàng.
Nàng cũng không níu mãi chuyện này không tha mà dời trọng tâm câu chuyện: “Ngươi biết trẫm là nữ hoàng tiên đường mà cũng không quỳ xuống hành lễ?”
Mộc Thạch Nhân: “…”
Lại còn bắt nàng quỳ xuống hành lễ, phải biết rằng, cả đời này của nàng kể cả cha mẹ ta cũng chưa từng quỳ nha!
Nàng tìm cớ: “Cái kia, ta vẫn không thể xác địn ngươi có thật sự là hoàng đế không, đương nhiên không thể quỳ.”
Tiểu Tê Tử nói: “Trong hồng hoang, nếu có kẻ nào dám giả mạo trẫm cũng lập tức bị trẫm phát hiện ra, ai dám chứ?”
“Lợi hại vậy sao?”
Mộc Thạch Nhân kinh ngạc nói.
Tiểu Tê Tử: “Chỉ là một chút bản lĩnh thôi, không có gì lợi hại cả.”
Mộc Thạch Nhân thấy vẻ mặt thành thật của Tiểu Tê Tử, không có dáng vẻ là đang đùa giỡn, nàng không khỏi có chút nghi ngờ, lẽ nào đối phương thật sự là tiên đường hoàng đế?
Lẽ nào thực lực của đối phương thực sự rất mạnh?
“Đinh đinh đinh.”
Trong lúc Mộc Thạch Nhân đang âm thầm nghi ngờ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng chuông gió dễ nghe.
Một người mặc một bộ trường bào màu tím hoa lệ, cao quý thoát tục, khí chất lạnh lùng trang nghiêm, vẻ đẹp tuyệt trần đi vào khách điếm.
“Lại là một mỹ nữ tuyệt sắc!”
Mộc Thạch Nhân thấy người này, nội tâm rất nhanh lại muốn sụp đổ.
Nàng phát hiện, đại mỹ nữ ở thế giới này thực sự là hơi nhiều một chút.
Người này so với người khác lại càng xinh đẹp hoàn mỹ, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn tướng mạo có tướng mạo, da thịt như ngọc trơn tru nhẵn nhụi khiến cho nàng không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm.
Hơn nữa, mỹ nữ này không chỉ xinh đẹp lạ thường, mấu chốt là, khí tràng của nàng vô cùng mạnh mẽ, trong số những người Mộc Thạch Nhân từng gặp thì đây là người có khí tràng mạnh mẽ nhất, là loại người có địa vị có quyền thế.
Khiến cho Mộc Thạch Nhân cũng không dám nhìn thẳng.
Cô gái tuyệt sắc này chính là Võ Chiếu…
Nàng đi và khách điếm, nhìn thấy trong sảnh nhiều người như vậy, trong lòng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy ở đây nhiều người như vậy.
Đặc biệt là sau khi biết Hậu Thổ cũng ở đó, vẻ mặt của nàng càng thêm ngạc nhiên.
(Từ chuyện của Tổ Vu lần trước nên nàng biết Hậu Thổ nhưng không biết Nữ Oa, Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh.)
Tuy trong lòng khó ngạc nhiên nhưng trên mặt nàng cũng không lộ ra biểu cảm khác thường gì, nàng vẫn cung kính đi đến trước Tiểu Tê Tử, khom người hành lễ: “Vi thần bái kiến bệ hạ.”
Lại hành hành lễ với Lý Nguyên: “Võ Chiếu bái kiến Lý tiền bối.”
Sau đó hành lễ với Hậu thổ: “Bái kiến Hậu Thổ nương nương.”
Hở!
Trông thấy thái độ và xưng hô của Võ Chiếu với Tiểu Tê Tử, Lý Nguyên và Hậu Thổ, Mộc Thạch Nhân lập tức giật mình.
Trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Ôi mẹ ơi! Hóa ra tiểu cô nương này không hề khoác lác, nàng đúng thật là hoàng đế?
Còn vị nữ tử lãnh diễm áo trắng kia là nương nương?
Còn nữa, sao nàng lại gọi Lý Nguyên là tiền bối?
Chẳng lẽ đây là xưng của Thái Thượng Hoàng ở thế giới này?
Tiểu Tê Tử là hoàng đế và là con gái của Lý Nguyên nên đương nhiên Mộc Thạch Nhân cho rằng Lý Nguyên là Thái Thượng Hoàng.
Nàng không biết cốt truyện của hồng hoang, vì thế cũng không biết thân phận của Hậu Thổ, nàng còn nghĩ Hậu Thổ là phi tử của hậu cung.
Mộc Thạch Tâm chỉ cảm thấy tâm trạng rối bời, không biết làm thế nào mới phải.
Những thông tin từ lời nói của Võ Chiếu khiến nàng quá bất ngờ!
Đúng rồi.
Nàng đột nhiên nhận ra, Võ Chiếu cái tên này, dường như có chút quen tai?
Rốt cuộc đã nghe qua ở đâu?
Mộc Thạch Nhân rõ ràng cảm cái thấy cái tên này rất quen thuộc nhưng lại không nghĩ ra được.
Tiểu Tê Tử hỏi Võ Chiếu: “Ái khanh tìm trẫm có chuyện gì?”
Võ Chiếu: “Kinh Triệu Y vừa cấp báo, nói là ở Thành Nam pháp hiện hành tung của một nam tử...đối phương cầm một tấm biển coi bói, đang ho hò gì đó trong thành.
Trước có Bàn Cổ sau có trời, bản tôn lại có trước cả Bàn Cổ.
Sinh ra đã mười tám tuổi, một Hỗn Độn là một năm.”
Nghe được nội dung của bài hát, khuôn mặt mấy vị Thánh Nhân Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa, Hậu Thổ không ngừng giật giật.
Khẩu khí này không phải quá kiêu ngạo rồi sao?
Sinh ra trước cả Bàn Cổ, chẳng lẽ đối phương là Hỗn Độn Ma Thần?
Nếu đó là sự thì thật thì ngân cước của hắn sẽ rất lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận