Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1807 - Cách thức nghênh đón của Tống Tân Dương với Lý Nguyên

Ba người yên lặng nhìn một cánh cửa vàng ở xa giá phía sau Kim Long bị mở ra, một chiếc thang mây hoàng kim rơi xuống từ trong xa giá, vừa đúng rơi trước mặt Lý Nguyên.
Tống Tân Dương thấy thế, lập tức làm động tác tay mời với Lý Nguyên, cung kính nói: “Lý công tử, mời dời bước lên trên xa giá, địa điểm tổ chức hôn lễ cách nơi này một đoạn đường đi, chúng ta ngồi xe ngựa đến đó.”
Thật ra thì khoảng cách này đối với mọi người chẳng qua chỉ là thoáng chốc, sở dị Tống Tân Dương mang tọa giá trân quý nhất mà hệ thống ban thưởng cho hắn ra mời Lý Nguyên ngồi chỉ là thể hiện sự tôn trong đối với Lý Nguyên mà thôi.
Lý Nguyên hiểu rõ ý của Tống Tân Dương, bởi vậy không nói thêm gì, dời bước đi lên thang mây hoàng kim...
Thấy Lý Nguyên lên trên thang mây, lúc này phu thê Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ mới theo sau.
Tô Thiển Ngữ thấy mấy người Tiết Bàn vẫn còn đang sững sờ, không khỏi hô: “Tiết phu nhân, các ngươi cũng lên đây đi.”
Ba người Tiết di nghe vậy, lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Bọn họ chú ý cẩn thận giẫm lên trên thang mây hoàng kim, chỉ cảm thấy hai chân có hơi mềm nhũn.
Không thể tin được, mình thậm chí có may mắn ngồi trên xa giá do chín Long Vương Chuẩn Thánh kéo.
Đây chính là Chuẩn Thánh đó?
E là cho dù là những chí cao tuyên cổ như Thiên Đế, Nữ hoàng bệ hạ cũng không có xa xỉ như vậy đâu?
Thang mây hoàng kim tự động co lại, trong nháy mắt, đám người đã đi đến bên trong một gian phòng rộng rãi sáng sủa, trang trí xa hoa màu vàng...
Trông thấy bài trí bên trong gian phòng, Tiết Bảo Thoa không khỏi âm thầm cảm thán nói: Đây mới là nhà hoàng kim danh xứng với thực.
Chỉ thấy mọi đồ dùng trong nhà trong gian phòng này như bàn ghế, bình hoa, toàn bộ đều được làm từ vàng ròng.
Mỗi một món đồ đều được thiết kế lộng lẫy, chi tiết kéo căng.
Nhìn xa xỉ xa hoa, tráng lệ nói không nên lời.
Chẳng qua gian nhà hoàng kim này tuy xa hoa, nhưng trong phòng này, lại còn có thứ càng hoa lệ hơn nhà hoàng kim.
Chỉ thấy trong phòng, tất cả có mười tám vị khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương xếp thành hai hàng.
Những cung nữ này duyên dáng yêu kiều, thướt tha mềm mại, dáng dấp mỗi một người đều có thể gọi là hoàn mỹ, Tiết Bảo Thoa so sánh với họ cũng không khỏi sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
Quan trọng nhất chính là, những cung nữ này có người mọc tai thỏ, có người mọc đuôi mèo, có người thì mọc chín đuôi của bạch hồ, còn có người tóc vàng mắt xanh, thế mà toàn bộ đều tràn ngập phong tình dị vực, khiến người nhìn hoa mắt, ý loạn thần mê.
Ít nhất là có Tiết Bàn thấy hồn hắn cũng ném đi rồi.
Nếu thả mấy vị cung nữ này ở bên ngoài cũng có thể khiến nam nhân điên cuồng.
“Lý công tử, mời ngồi.”
Tống Tân Dương mời Lý Nguyên ngồi ở vị trí chủ vị.
Sau khi chờ Lý Nguyên sau khi ngồi xuống, lúc này Tống Tân Dương mới chào hỏi với ba người Tiết di một câu: “Các ngươi cũng ngồi đi.”
Tiết Bàn nghe vậy, lúc này mới rời mắt khỏi mấy người cung nữ.
Hiếm thấy hắn lần đầu tiên lộ vẻ xấu hổ.
Trước mặt sự tồn tại cỡ này mà lại lộ ra biểu cảm của trư ca, thật sự là quá mất mặt mà.
Sau khi mấy người khác ngồi xuống, đám cung nữ quốc sắc thiên hương kia lập tức có người bưng nước trà và bánh ngọt tới, có có cung nữ lên diễn tấu nhạc khí.
Bên trong gian phòng, lập tức vang lên âm thanh tiếng trời tiên du dương, khiến người nghe như như si như say.
Ngoài cửa sổ là chín con Cửu Trảo Kim Long, kéo xe ngựa lao vùn vụt trong nhật nguyệt sao trời, Ngân Hà hỗn độn.
Bên trong cửa sổ là cung điện vàng son lộng lẫy, thành ngư lạc yến, hưởng thụ mỹ nữ dị vực thiên tiên bưng trà rót nước, diễn tấu tiên nhạc cho mình.
Ba người Tiết di, Tiết Bảo Thoa, Tiết Bàn lập tức sinh ra cảm giác chỉ nằm mơ mới thấy được khung cảnh trước mặt này, quá không chân thực.
Chuyện này đã hoàn toàn vượt qua chiều không gian sinh hoạt vốn có thường ngày của bọn họ.
Chỉ sợ, đây mới thực sự cách sống của đại năng từ xưa đến nay?
Thực lực Tô gia ẩn chứa, thì ra là khủng bố như vậy!
Mà phu thê Tống Tân Dương lại đối xử với Lý Nguyên cung kính như thế.
Chẳng lẽ, Lý Nguyên, cũng là cự lão lớn như vậy sao?
Tiết Bảo Thoa đột nhiên phát hiện, vốn là ông chủ khách điếm nàng coi thường trong lòng, có lẽ, là tồn tại cao đến mức nàng không thể chạm vào.
Xèo!
Đột nhiên, Tiết Bảo Thoa ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng dễ chịu bay đến.
Mùi hương thoang thoảng này giống như có thể thấu qua khứu giác trực tiếp truyền vào linh hồn, khiến nàng hưởng thụ và say mê nói không nên lờ.
Mà trừ say mê ra, mùi thơm này dường như có thể thế khiến thần thanh khí sảng, khiến cho suy nghĩ trong lòng người biến ảo khôn lường.
Cảm giác như tất cả tạp niệm hồng trần đều giống như tan thành mây khói.
Tiết Bảo Thoa nhịn cảm giác chấn kinh xuống nhìn về phía mùi hương tỏa ra.
Thì ra mùi hương này là tỏa ra từ ấm trà trong tay cung nữ bưng tới.
Chỉ sợ là tiên chi linh trà ghê gớm nào đó?
Tiết Bảo Thoa âm thầm suy đoán trong lòng nói.
Cung nữ tai thỏ bưng trà, cử chỉ ưu nhã đặt đồ uống lên bàn trà, sau đó dùng mấy động tác vô cùng duy mỹ, làm sạch trà cụ, sau đó rót một chén trà thơm.
Từng cử động của nàng đều tràn ngập mỹ cảm, lộ ra cảnh đẹp ý vui.
Mà trong nháy mắt nước trà ấm chảy ra từ trong ấm trà, hương trà càng đậm hơn.
nữ lang uốn gối ngồi xổm bên người Lý Nguyên, dùng hai tay bóng loãng trắng nõn như ngọc bưng chén trà đưa đến trước mặt Lý Nguyên.
“Lý công tử, mời thưởng thức trà.” Tống Tân Dương lập tức dùng tay làm dấu mời với Lý Nguyên.
Lý Nguyên cũng không khách khí.
Hắn không nhận chén trà trong tay cũng nữ trước mà nhìn màu sắc trà một chút.
Chỉ thấy nước trà hồng nhuận như ngọc, còn tràn ngập một loại cảm giác chất keo, tựa như có huyền quang tràn ra từ trong nước.
Nhìn cảnh đẹp ý vui vô cùng.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài của nước trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận