Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1950 - Dù sao hắn cũng chỉ là kỳ Địa Tiên thôi!

Lý Bình và Hồ Thiết Hoa lại không nghĩ vậy, cười nói: “Tiên Thiên chí bảo, sao có thể? Cả Hồng Hoang này có bao nhiêu món Tiên Thiên chí bảo chứ?”
“Sao mà Lý Nguyên có nó được?”
Sở Lưu Hương sờ mũi, nói: “Vậy nên ta mới nói những thứ đó là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm.”
Tô Dung Dung hỏi: “Hành động lần này bị thất bại, e rằng đối phương đã có cảnh giác. Mà túi thơm và ngọc bội của hắn được buộc bởi Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, tiếp theo chúng ta phải là sao mới lấy được Cửu Diệp Linh Chi đây?”
Ba người Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi và Hồ Thiết Hoa nghe vậy, không khỏi có vẻ ủ rũ, đương nhiên là họ không có cách nào hay.
Sở Lưu Hương đã có cách.
Vẻ mặt hắn thả lỏng nói: “Không cần lo lắng, ta có cách để lấy Cửu Diệp Linh Chi Thảo rồi.”
“Công tử có cách gì?”
Tô Dun Dung vui mừng khôn xiết hỏi.
Mọi người cũng trông chờ nhìn Sở Lưu Hương.
Sở Lưu Hương vẻ mặt tự tin nói: “Tuy quanh người Lý Nguyên có rất bảo vật bảo vệ nhưng tu vi của hắn chỉ ở kỳ Địa Tiên, muốn đối phó với hắn thật ra cũng không khó.”
“Lão xú trùng, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu.”
Hồ Thiết Hoa vội nói.
Sở Lưu Hương nói: “Không phải trước đó các ngươi đã nói ra một thông tin sao?”
“Thông tin gì?” Tô Dung Dung hỏi.
Sở Lưu Hương: “Các ngươi nói với ta là trong lúc tiểu nhị trong quán trọ tán gẫu đã nói, Lý Nguyên có thói quen ăn ngày ba bữa và ngủ vào buổi tối, thế nên chúng ta chỉ cần chờ đến lúc hắn ngủ rồi lẻn vào giường, sau đó lẳng lặng lấy đi Cửu Diệp Linh Chi Thảo.”
Mọi người nghe đến đó, mắt ai cũng lóe sáng lên.
Như được mở rộng tầm mắt.
Sở Lưu Hương nói tiếp: “Để đảm bảo hành động lần này không có tý sơ hở, chúng ta vẫn nên dùng “Thiên Nhất Nhuyễn Cốt Tán”. Bỏ nó vào thức ăn của hắn khiến hắn nhanh chóng hôn mê. Tóm lại, có rất nhiều cách để đối phó với hắn.”
Mọi người nghe vậy lập tức trở nên vui mừng.
“Nghe lão xú trùng đã nói như vậy, có vẻ muốn đối phó với LÝ Nguyên cũng không quá khó.” Hồ Thiết Hoa vui vẻ nói.
Sở Lưu Hương nhàn nhạt nói: “Chỉ cần tìm được điểm yếu của đối phương thì mọi chuyện đều có cách để giải quyết.”
Tống Điềm Nhi nói: “Cái tên Lý Nguyền này đúng là một tên mê luyến hồng trần, chẳng những uống trà xem hát mà mỗi ngày đều ăn uống ngủ nghỉ, khó trách tu vi của hắn lại kém như vậy.”
Tô Dung Dung: “Hồng trần phồn hoa, ai lại không say mê chứ?”
Sở Lưu Hương: “Trước hết đừng nói nữa, chúng ta dịch dung về quán trọ đi tránh để người khác nghi ngờ.”
Mọi người nghe vậy thì không nói tiếp nữa, lập tức thi triển thuật dịch dung biến về hình dáng lúc đi tìm quán trọ nghỉ ngơi.
Trên đường trở về Tống Điềm Nhi bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, khó hiểu hỏi mọi người: “Các ngươi nói xem, lúc trước khi ta bị ngã sao Lý Nguyên lại không đến giúp ta? Hơn nữa, lúc ta nhờ hắn làm chứng, sao hắn lại trợn mắt nói dối?”
“Ta thật sự không hiểu nổi.”
Tô Dung Dung hoài nghi nói: “Ta cũng không hiểu, hành vi lúc đó của hắn khác hẳn với người bình thường.”
Lý Hồng Tụ trêu Tống Điềm Nhi: “Ha ha, không phải là do mị lực của ngươi không đủ à?”
Tống Điềm Nhi liếc mắt, đứng thẳng người lên, nói: “Mị lực của ta sao lại không đủ được chứ? Nhị tỷ sao có thể mở mắt nói bừa như vậy được?”
“Tự tâng bốc bản thật không biết xấu hổ.”
Lý Hồng Tụ sờ khuôn mặt bóng loáng của Tống Điềm Nhi.
Tống Điềm Nhi khinh bỉ nói: “Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
Sở Lưu Hương suy đoán: “Có khi nào biết bói toán không? Hoặc là do hắn không cảm giác được nguy hiểm nên mới có hành động khác với người bình thường?”
Hồ Thiết Hoa lắc đầu: “Ta thấy không phải vậy đâu, hắn không đỡ Tống Điềm Nhi tức là hắn cảm nhận được nguy hiểm. Nhưng việc hắn “trợn mắt nói dối” ta không hiểu lắm! Hơn nữa, nếu hắn biết bói toán, không phải sẽ đoán được chuyện của mình sao?”
Sở Lưu Hương: “Xem ra, chuyện này phải hỏi hắn thì mới biết được.”
Tô Dung Dung: “Tóm lại, đây là một tên quái nhân!”
Lý Hồng Tụ cười nói: “Nhưng mà là một quái nhân vô cùng đẹp trai!”
“Ha ha, Nhị tỷ động lòng rồi sao?” Tống Điềm Nhi trêu ghẹo.
Lý Hồng Tụ nghe vậy, lúc tức đỏ mặt liếc nhìn Sở Lưu Hương, sau đó lắc đầu phủ nhận.
“Ngươi đừng có nói linh tinh, ta chỉ đang đánh giá dung mạo hắn một cách khách quan mà thôi.”
Tống Điềm Nhi cười: “Thật ra ta thấy tên Lý Nguyên này cũng không tệ lắm. Tuy tu vi có hơi kém nhưng hắn khá đẹp trai, lại còn có nhiều chí bảo nữa, cũng không phải loại người nhìn thấy mỹ nữ là đi đứng không vững. Nhị tỷ thử nghĩ xem, nếu nhị tỷ và Lý Nguyên kết thành đạo lữ thì chúng ta không cần phải bày mưu lấy trộm Cửu Diệp Linh Chi thảo nữa rồi!”
Lý Hồng Tụ nói: “Nếu ngươi đã thấy Lý Nguyên tốt như vậy thì cứ gả ngươi cho hắn là được rồi.”
Tống Điềm Nhi: “Đại tỷ, nhị tỷ còn chưa lập gia đình, sao ta dám gả đi trước chứ? Chuyện này không hợp quy củ lắm.”
Nói xong, họ cũng đã về tới quán trọ.
Trời chạng vạng tối.
Mặt trời lặn về hướng tây.
Ánh chiều tà chiếu vào cửa quán trọ khuếch tán ra khiến trên người Lão Bạch, Tiểu Quách và Đồng Tương Ngọc như phủ lên một tầng hào quang rự rỡ.
Nhưng mà hiện tại vẻ mặt ai cũng vô cùng lo lắng, không có tâm trạng thưởng thức ánh chiều tà lung linh này.
Tiểu Quách nôn nao nói: “Trời sắp tối rồi, không biết chừng nào Sở Lưu Hương mới tới?”
Lữ Tú Tài: “Dám chắc là lúc chúng ta thần không biết quỷ không hay hắn sẽ xuất hiện.”
Đồng Tương Ngọc nhìn ra phía con đường, cau mày nói: “Sao Lý Nguyên vẫn còn chưa trở về? Sở Lưu Hương cũng sắp tới rồi, hắn không trang thủ quay về để chuẩn bị chút sao?”
Quách Phù Dung gật đầu, nói: “Lý Nguyên đúng là gan thật, bị một tên trộm đẹp trai theo dõi, cũng có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.”
Lữ Tú Tài nói: “Người ta như thế mới gọi là gặp nguy không loạn.”
Quách Phù Dung: “Đến lúc đồ của hắn thật bị Sở Lưu Hương lấy trộm, ta xem hắn còn có thể gặp nguy không loạn nữa không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận