Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1852 - Nỗi khiếp sợ của Lý Đại Chủy! (2)

Hình bộ đầu đang ra sức ăn xương gà, theo bản năng nói một câu.
Lý Nguyên ăn lướt qua mấy món ăn rồi Lão Bạch dẫn hắn lên lầu hai, đi xem phòng khách.
Vào phòng, Bạch Triển Đường hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử nhìn xem căn phòng này có hài lòng không? Nếu như thiếu cái gì, xin cứ việc phân phó.”
Ở bên ngoài, khẳng định không thể so với trong nhà, Lý Nguyên cũng không xoi mói, hắn gật đầu nói:
“Được rồi, cứ như vậy đi.”
Tròng mắt Bạch Triển Đường chuyển động, hắn thử hỏi dò xét với Lý Nguyên: “Lý công tử, vừa rồi sao ngươi nói đùa ra là Đạo Thánh thế?”
Hắn vẫn lo lắng Lý Nguyên là “mật thám”, vì vậy không yên tâm.
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi cười nhạt: “Trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng mà?”
Bạch Triển Đường thấy Lý Nguyên nói như thế, trái tim lỡ một nhịp.
Việc này, cảm giác Lý Nguyên thật sự biết hắn chính là Đạo Thánh vậy!
Phải làm sao mới ổn đây?
Chẳng lẽ thân phận của ta, thực sự bị lộ rồi?
Trong lòng Bạch Triển Đường hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ trấn định cười nói: “Lý công tử thật biết nói đùa, ta chỉ là không hiểu ra sao, nên bây giờ mới hỏi Lý công tử, sao Lý công tử lại trả lời lòng ta rõ ràng?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Nếu ngươi không rõ ràng, vậy quên đi.”
Bạch Triển Đường lại hỏi: “Lý công tử vừa nói, trước kia ngươi sinh hoạt ở kinh thành?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Ừ.”
Tròng mắt Bạch Triển Đường chuyển động: “Vậy ngươi biết, tổng bộ Lục Phiến môn ở con đường nào tại kinh thành không?”
Lý Nguyên: “Ở đường Thái An thành Nam.”
Má nó!
Bạch Triển Đường thấy Lý Nguyên nói ra chuẩn xác vị trí tổng bộ Lục Phiến môn, trong lòng không khỏi càng thêm chấn kinh.
Hắn không nghĩ tới, Lý Nguyên vậy mà thực sự biết vị trí tổng bộ Lục Phiến môn.
Phải biết rằng, kinh thành Trường An to lớn chưa từng có, rộng mấy trăm triệu cây số, đường phố bên trong đó rất nhiều, nếu như không phải là người có giao lưu với Lục Phiến môn, thì căn bản không thể biết vị trí của Lục Phiến môn.
Lý Nguyên có thể biết được vị trí của Lục Phiến môn, Bạch Triển Đường rất khó tin rằng Lý Nguyên và Lục Phiến môn không có quan hệ gì với nhau.
Bạch Triển Đường cố nén sự kinh ngạc, định thần lại rồi hỏi Lý Nguyên: “Tổng bộ đầu Lục Phiến môn là Quách cự hiệp tiếng tăm lừng lẫy, không biết Lý công tử có biết Quách cự hiệp này không?”
Lý Nguyên: “Quả thật có gặp qua vài lần.”
Biết vị trí tổng bộ của Lục Phiến môn, gặp qua Quách cự hiệp, hiện giờ Bạch Triển Đường đã chắc chắn trăm phần trăm Lý Nguyên chính là người của Lục Phiến môn.
Không hay rồi, không hay rồi, tên này chắc chắn là mật thám, khả năng cao là biết được thông tin của ta, cố ý đến bắt ta.
Trong lòng Bạch Triển Đường vô cùng hỗn loạn, hắn cũng không màng đến hỏi Lý Nguyên nữa, vội vã rời khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi phòng, hắn lao thẳng vào phòng Đồng Tương Ngọc, cũng không che đậy bối rối và nỗi sợ hãi trong lòng.
“Không xong rồi, lần này không xong thật rồi, chắc chắn bị lộ tẩy rồi, tên Lý công tử đó nhất định là mật thám của Lục Phiến môn không sai được.”
Bạch Triển Đường vừa cắn ngón tay vừa đi đi lại lại trong phòng, lộ rõ dáng vẻ bồn chồn.
Đồng Tương Ngọc an ủi: “Ngươi đừng nghi thần nghi quỷ nữa, ta thấy Lý công tử này không phải là mật thám, làm gì có tên mật thám nào đẹp trai khí chất hơn người như hắn chứ?”
Bạch Triển Đường: “Nếu hắn không phải là mật thám, vậy tại sao trước đây hắn nói ta là Đạo Thánh? Hắn không chỉ biết vị trí tổng bộ của Lục Phiến môn, còn biết cả Quách cự hiệp, đây chắc chắn không phải trùng hợp.”
Đồng Tương Ngọc nghi hoặc: “Điểm này, ta có chút nghĩ không thông, nếu nói là trùng hợp thì cũng quá là khéo rồi.”
Bạch Triển Đường: “Ngươi xem, ngươi cũng thấy có điểm không đúng phải không?”
Đột nhiên hắn kéo lấy hai bàn tay Đồng Tương Ngọc, vẻ mặt đầy thành khẩn nói: “Tương Ngọc, ta buộc phải rời khỏi trấn Thất Hiệp, sau này ngươi phải chăm sóc tốt bản thân, cũng không cần đợi ta, gặp được người phù hợp thì cứ gả đi. Ta sẽ luôn nhớ đến ngươi.”
Nói đến đây, giọng điệu của Bạch Triển Đường có chút nghẹn ngào.
“Triển Đường.” Đồng Tương Ngọc dường như bị cảm động, gọi tên Bạch Triển Đường một cách trìu mến.
Bạch Triển Đường buông tay Đồng Tương Ngọc, buồn bã nói: “Ngươi cũng không cần tiễn ta nữa , chúng ta từ biệt ở đây thôi.”
Đồng Tương Ngọc đau lòng níu kéo: “Triển Đường, ngươi đừng đi.”
Bạch Triển Đường đột nhiên buồn bã hát: “Ăn bánh cao lương, thức ăn không có lấy một giọt dầu...”
Hắn vừa hát vừa đi ra ngoài, có điều đi có chút chậm, rất rất chậm.
Đồng Tương Ngọc rơm rớm nước mắt nói: “Triển Đường, đừng mà.”
Bạch Triển Đường: “Vì không để kiếp sau phải trôi qua trong tù ngục, ta phải đi.”
Đột nhiên, giọng điệu của hắn ngập ngừng: “À ừm, Tương Ngọc, ta đi rồi, ngươi có thể cho ta ít lộ phí không?”
“Không thể!”
Đồng Tương Ngọc không chút nghĩ ngợi từ chối.
Bạch Triển Đường dừng lại, sự thâm tình và buồn bã trên khuôn mặt biến mất, hắn bất mãn nói
“Ta sắp đi rồi, sao ngươi lại không cho ta ít lộ phí chứ?”
Nước mắt trên mặt Đồng Tương Ngọc cũng khô đi: “Là bởi vì ngươi đi, cho nên ta không thể cho ngươi tiền. Ngươi đi rồi, trả thế nào được?”
Bạch Triển Đường ôm tim, vẻ mặt đau khổ: “Không ngờ ngươi lại là người như vậy, tình cảm nhiều năm qua lại không bằng mấy lượng bạc.”
Đồng Tương Ngọc bình tĩnh nói: “Tình cảm sẽ biến chất, nhưng tiền thì không.”
Bạch Triển Đường: “Đã như vậy thì ta cáo từ, không hẹn gặp lại!”
Nói xong, hắn chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, Đồng Tương Ngọc nắm lấy cổ tay Bạch Triển Đường: “Triển Đường đừng đi.”
“Ngươi giữ ta lại làm gì?”
Bạch Triển Đường mừng rỡ khôn xiết, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cố tình không nhìn Đồng Tương Ngọc.
Đồng Tương Ngọc: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa chắc chắn tên Lý công tử đó rốt cuộc có phải là người của Lục Phiến môn hay không, vì vậy ngươi đừng tự mình dọa mình nữa được chứ? Nếu hắn không phải thì sao?”
Bạch Triển Đường: “Vậy nếu hắn phải thì sao? Ta không thể lấy sự tự do nửa đời còn lại của mình để đánh cược được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận