Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1080 - Vu Tộc, không bao giờ chịu làm nô lệ!

Nếu thật sự khiến cho Tiểu Tê Tử tức giận, đến lúc đó dù ta đứng ra cũng chỉ sợ không cứu được bọn họ.
Đây là suy nghĩ thật sự của Hậu Thổ.
Dù sao, muốn tính kế Tiểu Tê Tử chính là muốn tính kế Lý Nguyên, mà tính kế Lý Nguyên chẳng phải là muốn chết hay sao?
Cho nên bây giờ Hậu Thổ mới tức giận như vậy!
Lý Nguyên lại đột nhiên kéo tay Hậu Thổ.
“Không cần phỉa đi tìm bọn họ, Tiểu Tê Tử sẽ khiến cho chúng tâm phục khẩu phục, không còn gì để nói.”
Thấy Lý Nguyên không tức giận, lúc này Hậu Thổ mới yên lòng lại.
Nàng sợ Lý Nguyên sẽ tức giận.
Nhưng mà tay của Lý Nguyên thật ấm áp nha!
Ngươi đừng buông ra!
...
Tiểu Tê Tử thản nhiên nói: “Nếu trong lòng các ngươi vẫn còn ôm hy vọng, vậy thì các ngươi cứ việc liên thủ! Ta sẽ khiến các ngươi thua tâm phục khẩu phục.”
Thấy Tiểu Tê Tử đồng ý cho bọn họ liên thủ, đám Tổ Vu lại sững sờ, mỗi người đều không dám tin tưởng nhìn Tiểu Tê Tử.
Biểu tình đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng, bọn họ liên thủ có thể hợp thành Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận (thiếu một người, Cửu Phượng và Hình Thiên có thể bù vào), có thực lực đánh một trận đánh với Thánh Nhân một trận.
Tiểu Tê Tử tuy lợi hại, nhưng chung quy cũng không phải Thánh Nhân, tất nhiên không thể nào là đối thủ của Thánh Nhân được.
Cho nên đám người Đế Giang, Chúc Cửu âm không thể tin được Tiểu Tê Tử thực sự đồng ý.
Nàng không ngốc như vậy chứ?
Chẳng những đám người Tổ Vu sững sờ mà đám người Lý Tú Ninh, Võ Chiếu của Tiên Đường cũng rất sửng sốt.
Tất nhiên là bọn họ cũng không ngờ Tiểu Tê Tử lại đồng ý điều kiện quá đáng như vậy.
Trận này vừa nhìn đã thấy không có phần thắng!
Một người làm sao có thể chiến thắng hơn mười vị Tổ Vu liên thủ lại?
Bọn họ phản ứng lại, nhanh chóng can ngăn Tiểu Tê Tử: “Bệ hạ không thể xúc động, ván cược này vốn chính là chúng ta thắng, không thể đáp ứng điều kiện quá quắt của bọn họ.”
“Đúng vậy, nếu bọn họ chơi xấu, chúng ta chỉ cần nói việc này cho cả Hồng Hoang cùng biết, xem bọn họ còn có mặt mũi đâu mà đối mặt với miệng lưỡi chúng sinh của cả Hồng Hoang.”
“Nếu như bọn họ muốn liên thủ, chúng ta đây cũng phải tập hợp toàn bộ sức mạnh của Tiên Đường đấu pháp với bọn họ mới tính là công bằng.”
“...”
Tiểu Tê Tử vung tay, xem thường nói “Không sao, coi như bọn họ có liên thủ cũng không thể gây ra bao nhiêu sóng gió.”
Giọng điệu lộ vẻ tự tin.
Nhưng lời này cũng chọc giận đám Tổ Vu.
Bọn họ cảm thấy mình đã bị sỉ nhục.
Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám khinh thường bọn họ như vậy.
“Ngươi đang nghiêm túc? Ngươi nhất định chấp nhận khiêu chiến chúng ta liên thủ?”
Đế Giang nhịn xuống phẫn nộ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử thản nhiên nói: “Trẫm không đùa giỡn với người lạ.”
Đế Giang: “Tốt, ngươi đã tự tin như vậy thì chuyện này cứ quyết định như thế đi. Chúng ta liên thủ chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi. Nếu ngươi chiến thắng chúng ta, chúng ta tuyệt không hai lời, từ nay về sau sẽ chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình ngươi. Nhưng nếu ngươi thất bại, Hoàng vị của Tiên Đường sẽ thuộc về chúng ta.”
Võ Chiếu, Lý Tú Ninh cùng đám đại thần của Tiên Đường đại thần vẻ mặt lo lắng dồn dập nhìn Tiểu Tê Tử, hiển nhiên họ không muốn Tiểu Tê Tử chấp nhận loại khiêu chiến không công bằng này.
Nhưng Tiểu Tê Tử lại trực tiếp gật đầu nói: “Có thể. Các ngươi cứ việc bày binh bố trận đi!, miễn cho lát nữa lại nói ta không để các ngươi có cơ hội.”
Tất nhiên nàng biết đám người Đế Giang chắc chắn đang chuẩn bị bố trí Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận.
Bởi vì Vu Tộc cũng chỉ có trận pháp này là có thể mang ra dùng được.
Thập Nhất Tổ Vu thấy Tiểu Tê Tử đồng ý thì cũng không do dự nữa, liếc mắt nhìn nhau, lập tức bắt đầu bày binh bố trận.
Chỉ thấy mười hai người Thập Nhất Tổ Vu và Cửu Phượng lập tức đứng ngay ngắn vào vị trí mười hai cung, sau đó lấy thân thể làm cờ trận, bắt đầu kết ấn.
Vô số lệ khí huyết sát tỏa ra từ trên người Cửu Phượng và mười một vị Tổ Vu, máu tươi cuồn cuộn, ngay cả Hỗn Độn cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Tinh phong không ngừng thổi, đến mức Càn Khôn cũng sắp bị ăn mòn.
“Vu, vu, vu...”
Giống như có hàng vạn sinh mệnh đồng thời gào thét, một đạo âm thần bí vang vọng Hồng Mông, xuyên thấu quá khứ tương lai.
Hơi thở của Vĩnh Hằng tràn ngập truyền ra từ trong huyết sát, uy áp khủng bố chấn động trời đất, giống như có một vị Ma thần sắp sửa thức tỉnh.
Trong lòng đám người Võ Chiếu, Lý Tú Ninh lập tức sinh ra nỗi sợ vô hạn, cảm thấy như có một thứ khủng bố chuẩn bị giáng lâm.
Chỉ có Tiểu Tê Tử vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ.
Nàng nhìn Thập Nhị Tổ Vu kết ấn, lại còn bất đắc dĩ lắc đầu.
Tựa như đang ghét bỏ quá trình thi pháp của bọn họ quá dài dòng.
Nếu như trong thời gian này nàng tấn công, đám người Đế Giang căn bản không thể thành công bố trí xong Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận.
Nhưng mà nàng muốn khiến cho đám người Đế Giang Tổ Vu thua tâm phục khẩu phục, vì vậy nàng cũng không tấn công bọn họ.
Ngay sau đó, chỉ thấy huyết sát không ngừng quay cuồng, chuyển động, biến ảo chập chờn.
Cuối cùng huyết sát ngưng tụ lại thành một người khổng lồ cao đến không thể đo lường được.
Người khổng lồ vô cùng to lớn, trên người cơ bắp cuồn cuộn như Kim Long uốn lượn giao thoa bên trên.
Toàn thân hắn tản ra hơi thở Vĩnh Hằng và Bất Hủ, từ trong ra ngoài tràn đầy sức mạnh cuồng bạo, hắn chỉ cần yên tĩnh đứng ở đó cũng đã khiến không gian xung quanh không chịu nổi áp lực của mình mà không ngừng sụp đổ tan thành tro bụi.
Đám người Võ Chiếu, Nữ Bạt, Lý Tú Ninh nhìn thấy người khổng lồ tỏa rauy áp tuyệt thế đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, ay chân rét run, lạnh hết cả lưng!
Bọn họ cảm thấy mình đứng trước mặt người khổng lồ chỉ như là kiến hôi, nhỏ bé và bất lực.
“Thánh Nhân, đây là hơi thở của Thánh Nhân. Hơn nữa bọn họ còn triệu hồi chân thân của Bàn Cổ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận