Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2141 - Hai lão lừa trọc các ngươi là ai!!

Màu sắc trong trẻo, lộ ra chút ánh vàng, trên bề mặt rượu hơi có chút dầu, tràn ngập sự rực rỡ.
Sau khi kiểm tra, Lưu Niệm lại đưa lên mũi ngửi một chút.
Chỉ cảm thấy hương thơm của rượu thấm vào ruột gan, ngay lập tức mỗi một tế bào bên trong cơ thể hắn đều được đánh thức.
Khiến cho tinh thần hắn ngây ngất không thôi.
Tu vi trong người, cũng chậm rãi, liên tục không ngừng tăng lên.
“Chỉ vỏn vẹn mùi hương này, cũng đã vượt qua rất nhiều rất nhiều loại rượu khác rồi, không hỗ là được pha chế bởi một Thánh Nhân.”
Lưu Niệm cảm thán một câu, bèn đưa lên miệng nếm thử một ngụm rượu trong ly.
Vị tới miệng trong trèo, êm dịu ở cổ họng, không hề cay một chút nào.
Đây là một loại hưởng thụ tột cùng.
Chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi đã được khôi phục hoàn toàn, thoải mái không nói nên lời.
Sau khi uống một ngụm rượu, Lưu Niệm cảm thấy bản thân đã quên đi tất cả mọi ưu phiền.
Có điều, điều làm cho Lưu Niệm hứng thú nhất chính là, ngay khi rượu tới dạ dày, linh khí bên trong cơ thể hắn, bắt đầu chuyển động điên cuồng.
Tu vi của hắn, đang tăng lên một cách nhanh chóng.
Rất nhanh, Lưu Niệm phát hiện rằng, tu vi của bản thân, đã đột phá Kim Tiên trung kỳ, đạt tới Kim Tiên hậu kỳ.
Lưu Niệm vừa mím môi, thưởng thức dư vị của Quốc sĩ vô song, vừa cảm nhận biến hóa của ranh giới bản thân, trên mặt hiện ra rất nhiều cảm xúc: “Loại rượu này, có thể coi là thiên hạ vô song.”
u Dã Tử thấy vậy, ngay lập tức nhân cơ hội nói ngay: “Nếu như ngươi thích, tặng cho ngươi bình rượu này cũng không thành vấn đề.”
Lưu Niệm định thần lại, hắn nhìn u Dã Tử, trên khuôn mặt hiện vẻ hoài nghi hỏi: “Ngươi từ khi nào lại trở nên hào phóng như vậy? Nói đi, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?”
u Dã Tử nói: “Chỉ cần ngươi nguyện ý ở lại lò rèn này, tất cả đều không thành vấn đề, ngoài bình Quốc sĩ vô song này ra, ta còn có thể đề nghị với triều đình, cho ngươi giữ chức phó tổng ban của lò rèn.”
“Quả nhiên.”
Biết được ý đồ của u Dã Tử, sắc mặt Lưu Niệm lập tức lộ ra biểu cảm sớm đã biết ngay mà, hắn lắc đầu nói: “Ta đã ở lại nơi này hai vạn năm rồi, ta đã ở đủ rồi, ta thật sự không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa.”
u Dã Tử thuyết phục: “Trước đây, ngươi là bị giam cầm, không có cách nào rời khỏi lò rèn, tự nhiên sẽ cảm thấy mất tự do. Nhưng đợi sau khi ngươi mãn hạn, là có thể tùy ý rời khỏi lò rèn rồi, bình thường sau khi xong việc, ngươi muốn đi đâu cũng được.”
Hắn nhìn Lưu Niệm, vẻ mặt trở nên vô cùng thành khẩn.
“Bởi vì ngươi có tài luyện khí thiên bẩm, vậy nên lò rèn mới là nơi phù hợp nhất với ngươi, ở lại nơi này, chúng ta cùng nhau, có thể rèn ra vô số thần binh lợi khí. Đến lúc đó, đừng nói là những thần rượu như Quốc sĩ vô song, hay là ‘Đại Đường Xuân’ có thể giúp người một bước đột phá lên Đại La Kim Tiên, triều đình cũng sẽ không tiếc mà cho ngươi.”
Có điều, bất luận u Dã Tử có nói như thế nào, Lưu Niệm vẫn là lắc đầu: “Ngươi không cần phải khuyên nữa, tâm nguyện của ta đều không phải là luyện khí.”
Hắn có hệ thống livestream, dù có thế nào cũng không để bản thân bị trói buộc ở lò rèn này.
Tuy hắn biết u Dã Tử là có ý tốt muốn giữ hắn lại, nhưng hắn chỉ có thể phụ tấm chân tình này của u Dã Tử mà thôi.
u Dã Tử thấy Lưu Niệm một chút cũng không lung lay, ngay lập tức có vẻ bất lực.
Hắn thật sự đánh giá cao thiên phú luyện khí của Lưu Niệm, muốn giữ Lưu Niệm lại lò rèn để phát huy sở trường, đáng tiếc, tâm tư của Lưu Niệm không hề ở đây.
Lúc Lưu Niệm rời khỏi phủ đệ của u Dã Tử, sắc mặt đã trở nên đỏ bừng, thần trí cũng trở nên say bí tỉ.
Lúc đi trên đường, lộ ra dáng vẻ loạng choạng, lảo đảo không vững.
Tuy rằng trong suốt bữa ăn, u Dã Tử vẫn luôn khuyên nhủ Lưu Niệm ở lại, nhưng Lưu Niệm từ đầu đến cuối cũng không hề lung lay.
u Dã Tử thấy Lưu Niệm nước đổ đầu vịt, tức giận chỉ có thể chuốc cho Lưu Niệm say khướt.
Kết quả, không có gì nghi ngờ nữa Lưu Niệm thật sự đã bị chuốc say mèm rồi.
Sau khi Lưu Niệm rời khỏi nơi ở của u Dã Tử, xiên xiên vẹo vẹo trở về nơi chốn của mình.
Tuy hiện tại hắn là tù nhân, có điều hắn không giống với những tù nhân khác sống ở nơi tập trung.
Hơn nữa u Dã Tử còn bố trí cho hắn hai nô bộc, giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm giặt đồ.
Cách đối xử này khiến cho các tù nhân khác ngưỡng mộ cùng đó là ganh ghét đố kị.
Về tới nhà của mình, Lưu Niệm liền đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Nhân cơ hội có hơi men, có thể ngủ một giấc thật ngon.
Lưu Niệm mở cửa phòng ngủ của mình ra, vừa chuẩn bị bước lên giường, nhưng ngay tại lúc này, hắn đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Hắn mơ hồ cảm thấy, trong phòng ngủ của mình, dường như có hai tên đầu trọc đang ngồi.
Lưu Niệm còn cho rằng mình hoa mắt rồi, bất giác chớp chớp mắt.
Tuy nhiên, hai tên đầu trọc này vẫn ngồi tại chỗ, không hề biến mất.
Lưu Niệm lập tức giật mình một cái, men rượu cũng nhanh chóng mất hết.
Hình dáng của hai tên đầu trọc cũng tức khắc hiện lên rõ ràng.
Hai tên trọc đầu này khoảng sáu bảy mươi tuổi.
Mặc trang phục của đạo nhân.
Một lão đầu gầy gò với nước da vàng vọt, mặc mày khó gần, cảm giác giống như có ai đó đang nợ tiền hắn.
Lão đầu còn lại mập mạp, sắc mặt hồng hào, từ đầu đến cuối là dáng vẻ cười đến híp cả mắt, trong rất hiền từ hòa nhã.
Lưu Niệm nhìn chằm chằm hai lão hói đầu không quen biết này, nghi ngờ hỏi: “Hai lão lừa trọc các ngươi là ai? Vì sao lại ở trong phòng của ta? Các ngươi muốn làm cái gì?”
Trong lúc nói chuyện, trong tay của hắn đã chuẩn bị sẵn một món linh bảo.
Nếu có gì đó không ổn sẽ lập tức ra tay đối đầu với hai người này.
Bởi vì hai lão hói đầu này vừa nhìn qua đã biết không phải là người của lò rèn.
Hai người này đích thị là Tiếp Dẫn đạo nhân và Chuẩn Đề đạo nhân rồi….
Bạn cần đăng nhập để bình luận