Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 448 - Thánh Nhân hung dữ đến tàn bạo!

Đột nhiên, Huyền Quy Tử mở to mắt, cằm suýt chút nữa bị kinh ngạc rớt xuống đất.
Hắn thấy Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề vô cùng cung kính cúi đầu hành lễ với lão già lưng gù, trên miệng còn xưng là ‘Dương tiền bối’.
Huyền Quy Tử chỉ cảm thấy cả người không ổn.
Đây thật sự là Tiếp Dẫn đạo nhân và Chuẩn Đề đạo nhân sao? Có phải ta nhìn lầm hay không? Đường đường là Thánh Nhân, sao có thể xưng một lão già trông cửa là tiền bối? Chẳng lẽ Thánh Nhân đều khiêm tốn như vậy sao? Lễ phép như vậy với một lão già bình thường, Huyền Quy Tử nhớ lại lúc trước Nữ Oa chém bốn chân của hắn, có biểu cảm lạnh lùng, thì vội vàng lắc đầu.
Thánh Nhân hung dữ đến tàn bạo, hoàn toàn không thể khiêm tốn như vậy! Nhưng Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề xảy ra chuyện gì vậy? Huyền Quy Tử nghĩ mãi không ra.
Đợi Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề biến mất ở cửa lớn, lúc này Huyền Quy Tử mới dần phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ.
Mặc dù hắn vẫn không nghĩ ra tại sao Tây Phương Nhị Thánh lại xưng hô một ông già trông cửa là tiền bối, nhưng có một điều hắn có thể chắc chắn, chủ nhân của phủ đệ này, Lý Nguyên, là một cao nhân sâu không lường được.
Nếu không, Thánh Nhân không thể đến thăm, càng không thể gọi người khác là tiền bối.
Huyền Quy Tử ôm tâm trạng phức tạp, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.
Vẫn là lão già đó mở cửa.
Nhưng Huyền Quy Tử hoàn toàn không dám xem đối phương là lão già trông cửa.
Nếu Thánh Nhân đều đã gọi hắn là tiền bối, thì chắc chắn bên trong có lý do.
Bởi vậy, hắn cũng vô cùng cung kính hành lễ với Dương Hòe: “Huyền Quy Tử bái kiến tiền bối, ta muốn bái kiến Lý Nguyên Lý đạo hữu, mong tiền bối thông báo một tiếng.”
Xưng hô nô bộc là tiền bối, xưng hô chủ nhân là đạo hữu, Huyền Quy Tử luôn cảm thấy sao có chút không đúng? Dương Hòe thản nhiên nói: “Công tử bảo ngươi trực tiếp đi vào bên trong.”
Huyền Quy Tử nghe vậy, trong lòng vừa nghi hoặc, vừa khiếp sợ.
Lẽ nào đối phương biết ta muốn tới sao? Kỳ nhân, quả nhiên là kỳ nhân! Huyền Quy Tử nhẫn nhịn thán phục trong lòng, bước vào cửa lớn.
Hoàn cảnh trong viện vốn không thu hút sự chú ý của hắn, tinh thần của hắn đều đặt ở trên người Tây Phương Nhị Thánh và Lý Nguyên thần bí kia.
không biết Tây Phương Nhị Thánh và Lý Nguyên có quan hệ gì, bọn họ gọi Lý Nguyên là đạo hữu, nhưng trong ba ngàn khách hồng trần của Tử Tiêu cung không có ai tên là Lý Nguyên cả, nếu Lý Nguyên không phải ba ngàn khách hồng trần thì hắn có tư cách gì khiến Tây Phương Nhị Thánh xưng hô là đạo hữu, không lẽ Lý Nguyên cũng là Thánh Nhân, nếu như là Thánh Nhân, chỉ sợ đã sớm danh động hồng hoang, sao có thể vô danh như thế.
Lạ, thật sự quá kỳ lạ.
Mang theo nghi ngờ trong đầu, Huyền Quy Tử đi vào trong viện.
Huyền Quy Tử lại nhìn thấy Tây Phương Nhị Thánh, còn có hai nam nữ trẻ tuổi xa lạ bên trong một mái đình bên cạnh hồ.
Nữ tử xinh đẹp quá đáng rồi, còn xinh đẹp hơn Nữ Oa, Hi Hòa, Thường Hi mà Huyền Quy Tử từng gặp mấy lần.
Nam tử đẹp trai anh tuấn, khí chất nổi bật bất phàm, so với Đế Tuấn, Thái Nhất, Đông Vương Công Huyền Quy Tử từng gặp thì siêu phàm thoát tục gấp trăm ngàn lần.
Nhưng tinh thần của Huyền Quy Tử hoàn toàn không đặt ở dung mạo của đôi nam nữ này, bởi vì hắn đã bị cảnh tượng nhìn thấy trước mắt làm cho choáng váng.
Hắn chỉ cảm thấy, nếu không phải hắn điên, nếu không phải Tiếp Dẫn Chuẩn Đề điên, thì chính là thế giới này điên.
Sao Tây Phương Nhị Thánh có thể làm ra chuyện thái quá như vậy... Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề bước vào trong viện.
Trong lòng hai người họ nghĩ lát nữa làm thế nào để cầu xin Lý Nguyên, để Lý Nguyên tính toán tin tức của Tây Cực Đại Đế, cho nên vốn không chú ý đến Huyền Quy Tử phía sau.
Đến viện bên bờ hồ, bọn họ nhìn thấy Lý Nguyên và Thược Dược đều ở đây.
Lý Nguyên ngồi trên một chiếc ghế, tay cầm con dao nhỏ khắc một mảnh gỗ.
Mà Thược Dược thì đang bóp vai cho Lý Nguyên.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thấy thế, trong lòng khẽ động, lập tức đi tới hành lễ với Thược Dược và Lý Nguyên.
“Bái kiến Lý đạo hữu, bái kiến Thược Dược tiền bối.”
“Các ngươi đến rồi.”
Lý Nguyên vẫn cúi đầu khắc gỗ trong tay, không ngẩng đầu mà trả lời.
Thược Dược hoàn toàn không thèm nhìn lấy hai người họ, yên lặng xoa bả vai cho Lý Nguyên.
Sau khi Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề hành lễ thì vô cùng ăn ý đi tới bên cạnh Thược Dược, lấy lòng nói: “Thược Dược tiền bối nghỉ ngơi chút đi, để bọn ta đến xoa vai cho Lý đạo hữu.”
Con người của Lý đạo hữu ăn mềm không ăn cứng, chúng ta chỉ cần thành tâm lấy lòng, hắn nhất định sẽ không từ chối.
Trong lòng Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề tính toán như đinh đóng cột.
Thược Dược liếc mắt nhìn thoáng qua công tử nhà mình.
Lý Nguyên không thèm ngẩng đầu lên nói: “Nếu bọn họ có tâm, thì ngươi cứ nghỉ ngơi để bọn họ xoa bóp đi.”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nghe vậy, suýt chút nữa thì cười ra hoa.
Tuyệt quá rồi, chuyện thành rồi! Hai người họ vội vàng đứng mỗi bên, xoa vai cho Lý Nguyên.
Mà Huyền Quy Tử đi đến trước viện, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
Sự chấn động trong lòng không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Hắn cảm thấy tất cả những chuyện bản thân trải qua từ khi hóa hình đến nay đều không ngạc nhiên và khó tin như cảnh tượng trước mắt.
Thánh Nhân lại chủ động xoa bóp bả vai cho người khác, hơn nữa còn có dáng vẻ không chịu nổi, mấu chốt là Lý Nguyên chỉ có cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ...
Dù tận mắt nhìn thấy nhưng Huyền Quy Tử cũng cảm thấy có phải mắt mình xuất hiện vấn đề hay không? Dù sao thì trong ấn tượng của hắn, Thánh Nhân đều là tồn tại cao cao tại thượng, coi chúng sinh là con kiến hôi, không thể mạo phạm, sao có thể cam tâm tình nguyện xoa vai cho người khác? Hơn nữa, còn là xoa bóp cho một tu sĩ Địa Tiên kỳ, quá điên đảo rồi.
Nhất định có chỗ nào đó không đúng! Khó trách Nguyên Phượng không nói rõ tu vi của Lý đạo hữu là cảnh giới gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận