Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1853 - Thức ăn không có lấy một giọt dầu

Đồng Tương Ngọc nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy đi, không phải hắn nói hắn biết Quách cự hiệp sao? Hãy để Tiểu Quách kiểm tra hắn. Tiểu Quách từ nhỏ đã lớn lên ở Lục Phiến môn, hắn nhất định có thể nhìn ra được Lý công tử có phải là điều tử hay không.”
Ánh mắt Bạch Triển Đường sáng lên, đây cũng là một cách.

“Tách.”
Lý Nguyên búng tay một cái, biến tất cả bụi và rác trong phòng thành hư vô, đồng thời thay tất cả ga giường trong phòng mình.
Đồ đạc người khác đã dùng qua, hắn dùng không quen.
Sau khi thay ga giường, hắn lấy ra một chiếc bình khác với hai bông hoa bách hợp vẫn còn vương những giọt sương, đặt chúng trong phòng để trang trí.
Sau đó, hắn lấy ra một vài tách trà thay cho những tách trà vốn có trong phòng.
Và ngay khi hắn hoàn thành xong những việc này, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc”
“Mời vào.”
Lý Nguyên nói.
Cửa mở, chỉ thấy Quách Phù Dung bưng ấm trà đi vào.
“Lý công tử, đây là trà mới pha cho ngươi. Chưởng quỹ đặc biệt sai ta pha loại trà ngon nhất cho Lý công tử... ơ.”
Đột nhiên, Quách Phù Dung nhìn căn phòng vừa quen thuộc mà xa lạ này, không khỏi chớp mắt có chút nghi hoặc.
“Căn phòng này, sao lại có cảm giác sáng sủa hơn nhỉ? Còn nữa, ga giường và mền hình như không phải từ tiệm của bọn ta? Còn có chiếc bình này nữa. Ta nhớ hình như không có cắm hoa tươi trong phòng này mà?”
Lý Nguyên giải thích:
“Những thứ này là của ta, ta không quen dùng ga giường người khác đã dùng.”
Hóa ra là vậy.
Nghèo khó mà còn ra vẻ!
Đương nhiên Quách Phù Dung không nói ra suy nghĩ thật của mình, mà là thở dài: “Lý công tử thật chú ý.”
Lý Nguyên cười nói: “Chỉ cần ngươi đừng nói thầm trong lòng ta nghèo khó mà còn ra vẻ là được”
Quách Phù Dung chớp mắt.
Ôi trời, sao ta có cảm giác hắn biết ta đang phàn nàn hắn vậy nhỉ?
Chắc là trùng hợp thôi.
Làm sao hắn biết được trong lòng ta nghĩ gì chứ?
Quách Phù Dung bình tĩnh nói: “Làm sao ta có thể nói Lý công tử đã nghèo còn ra vẻ chứ, dáng vẻ này của người, vừa nhìn là biết không nghò khó.”
Quách Phù Dung cung kính rót cho Lý Nguyên một chén trà: “Lý công tử uống thử trà này đi, bảo đảm không phải trà để qua đêm.”
Nghe vậy, Lý Nguyên nhấp một ngụm.
“Thế nào?”
Quách Phù Dung chờ mong hỏi.
Lý Nguyên thành thật nói: “Bình thường.”
Quách Phù Dung: “...”
Có điều nàng cũng biết Lý Nguyên nói thật, đây căn bản không phải trà ngon, chỉ là loại trà bình thường mà thôi.
“Chưởng quỹ của bọn ta quá keo kiệt, không muốn mua trà quá ngon, Lý công tử cứ uống đi.”
Lý Nguyên gật đầu: “Trà ngon, trà bình thường ta đều uống được.”
Quách Phù Dung tò mò hỏi Lý Nguyên “Ta nghe Lão Bạch nói ngươi còn biết cha ta?”
Lý Nguyên uống hai ngụm trà, gật đầu nói: “Gặp qua vài lần.”
Quách Phù Dung có chút sững sờ: “Ta còn chưa nói cha ta là ai, ngươi đã nói ngươi biết cha ta, ngươi biết cha ta là ai sao?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói “Cha ngươi không phải Quách Lập sao?”
Quách Phù Dung kinh ngạc hỏi “Làm sao ngươi biết Quách Lập là của phụ thân ta? Lão Bạch nói cho ngươi biết à?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Không cần hắn nói, trên đời này, người mà ta không biết rất ít.”
Quách Phù Dung nghi ngờ nhìn Lý Nguyên, cười nói: “Lẽ nào, ngươi còn biết bấm tay đấy à?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Quách Phù Dung không tin, cố ý gây khó dễ cho Lý Nguyên: “Vậy ngươi có đoán được sáng nay bổn cô nương dậy lúc mấy giờ không? Khi ta dậy, ta bước chân trái xuống trước hay chân phải xuống trước.”
Lúc nói, nàng còn trộm cười.
Rõ ràng không mong đợi Lý Nguyên có thể trả lời được.
Lý Nguyên tùy ý nói: “Rời giường lúc giờ mẹo một khắc, trở người một cái liền nhảy xuống giường, vì vậy hai chân đồng thời tiếp đất.”
Ôi trời!
Quách Phù Dung sửng sốt, nàng vốn chỉ muốn gây khó dễ cho Lý Nguyên, vạch trần lời nói dối của Lý Nguyên rằng hắn có thể tính được, nhưng nàng không ngờ rằng Lý Nguyên lại biết thật.
Làm sao có thể?
Lẽ nào hắn thực sự có thể tính ra ư?
Nhưng sao lại được chứ?
Cha ta là Thái Ất Kim Tiên còn không thể tính số mệnh, sao hắn có thể?
Hoặc là, Quách Phù Dung đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
“Lưu manh!”
Quách Phù Dung bất ngờ chửi mắng Lý Nguyên một câu, làm Lý Nguyên sửng sốt: “Sao ta đột nhiên trở thành lưu manh rồi?”
Quách Phù Dung đỏ mắt, trừng Lý Nguyên nói: “Sáng hôm nay, có phải ngươi đã nhìn lén ta rời giường không?”
Không xong, chẳng biết hắn có nhìn thấy mình thay đồ ngủ không nữa!
Nghĩ tới đây, Quách Phù Dung không thể chịu được!
Lý Nguyên làm rõ nguyên do, lập tức lườm nguýt.
Mạch não này, đến hắn cũng cạn lời.
“Sáng hôm nay ta còn chưa đến trấn Thất Hiệp, làm sao nhìn lén ngươi rời giường được chứ?”
“Chẳng lẽ ngày mai ngươi muốn nhìn lén?”
Vẻ mặt Quách Phù Dung lo lắng hỏi lại.
“Bụp!”
Lý Nguyên không nhịn được gõ đầu Quách Phù Dung nói:
“Ngươi tự tin về vóc dáng của ngươi quá rồi!”
Quách Phù Dung đỡ trán, tức thở hồng hộc hỏi: “Lẽ nào vóc dáng của bổn tiểu thư rất tệ sao?”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Điều này không phải rõ ràng ra đó à?”
Vóc dáng của Quách Phù Dung thật sự rất tệ.
Nói càng chính xác hơn, thì nàng phải là không có vóc dáng.
Thường được gọi là cột điện.
Quách Phù Dung: “…?”
Nàng hít sâu mấy hơi, cố đè lửa giận trong lòng xuống, nói với Lý Nguyên:
“Ta dạy ngươi một thành ngữ.”
Lý Nguyên: “Thành ngữ gì?”
Quách Phù Dung múa may hai tay, trong miệng đọc: “Dời, núi, lấp, biển!”
Nói xong chữ ‘biển’, hai tay của nàng lập tức đẩy lên người Lý Nguyên.
Sau đó…
“Oa…!”
Chỉ thấy Quách Phù Dung ‘oa’ một tiếng, rồi bật khóc.
Lại nhìn hai cánh tay của nàng, giống như cành liễu tung bay theo gió, không có sức rũ trên cánh tay của nàng.
Một đẩy này Lý Nguyên không sau, nhưng cánh tay của chính nàng lại đẩy trật khớp rồi.
“Hu hu hu, tay của ta!”
Quách Phù Dung vừa khóc oa oa, vừa thương tiếc cánh tay của mình.
“Tay của ta gãy rồi, ngươi đền cho ta!”
Lý Nguyên bình tĩnh nói:
“Chưa gãy, chỉ là trật khớp thôi, nối lại là được rồi, người lớn như vậy, chút chuyện nhỏ này có gì đáng khóc chứ?”
“Ta đau mà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận