Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 969 - Nước sông Mẫu Tử (2)

Vừa nói, hắn trực tiếp ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, đau đến gần như là không đi đường nổi.
“Sư phụ, đây là thế nào?” Sa Tăng hòa thượng quan tâm hỏi.
Ngay vào lúc này, ba người Trư Bát Giới, Xuân Tam Nương, Bạch Tinh Tinh lao nhao che bụng bản thân, kêu đau không dứt.
“Á, đau chết ta.”
“Bụng quá đau.”
Mọi người thấy thế, không hiểu cho lắm.
Ngay vào lúc này, bụng mấy người Đường Tăng, Trư Bát Giới, Xuân Tam Nương, Bạch Tinh Tinh đột nhiên phồng lên giống như khí cầu.
Lấy tay vuốt bụng, hình như bên trong còn có khối máu.
Mấy người lập tức hoảng hốt, vẻ mặt không biết làm sao.
“Ai nha, tại sao bụng của chúng ta?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ai ớ, đau chết ta.”
Giờ phút này vô số người xem đang quan sát Tây Du phát trực tiếp, tất cả đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Tại sao nhóm người Đường Tăng bị như vậy?”
“Có phải lại có yêu quái đang âm thầm giở trò không?”
“Nhất định là yêu quái, nếu không phải cái gọi là yêu quái gọi, sao bụng của Đường Tăng đột nhiên trở nên to lớn như vậy?”
Thiết Phiến công chúa nhìn bụng mấy người, nghi ngờ nói: “Sao các ngươi giống như đang mang thai? Hình như trong bụng có một sinh mệnh.”
Người xem quan sát phát trực tiếp, nghe thấy suy đoán của Thiết Phiến công chúa, suýt nữa phun máu tập thể.
“Điều Thiết Phiến công chúa nói ra, suy đoán cũng quá không hợp lẽ thường.”
“Đúng vậy, ai có thể mang thai nhanh như vậy?”
Bạch Tinh Tinh và Xuân Tam Nương nghe vậy, căn bản không tin tưởng.
“Sao chúng ta mang thai được chứ?”
“Đúng vậy, ta còn là cô nương trinh trắng.”
Đường Tăng nhịn xuống cơn đau bụng nói: “Ngươi nói các nàng mang thai còn hợp tình hợp lý, nhưng một nam nhân như bần tăng, sao mang thai được hả?”
Trư Bát Giới cũng nói: “Đúng vậy, lão Trư ta đây là nam nhân, sao mang thai được? Đây không phải là chuyện cười thiên hạ sao?”
Thiết Phiến công chúa nghe lời nói của Đường Tăng và Trư Bát Giới, cũng không khỏi có phần cảm giác mình nhìn lầm rồi.
Sa Tăng hòa thượng bên cạnh suy đoán nói: “Chẳng lẽ là trong này có cổ độc gì? Ta nghe nói có loại Vu Cổ, có thể ký sinh ở trong cơ thể con người, hại tính mạng người.”
Đối mặt chuyện không thể tưởng tượng nổi, giờ phút này Tôn Ngộ Không cũng có chút choáng váng đầu óc.
Hắn thông qua thần thức cảm giác được, trong bụng nhóm người Đường Tăng, Bạch Tinh Tinh, quả thật có hơi thở của sinh mạng nhỏ, rất giống dáng vẻ mang thai.
Nhưng hai nam nhân như Đường Tăng và Trư Bát Giới, sao có thể mang thai được?
Hơn nữa, cho dù muốn mang thai, cũng không thể thoáng cái bụng trở nên lớn như vậy?
Ngược lại có chút giống như Sa Tăng hòa thượng nói, đây là trúng cổ độc nào đó.
Hắn nhịn xuống nghi ngờ, nhìn thấy bên cạnh vừa hay có một khách điếm, không khỏi nói: “Nơi này có một khách điếm, trước tiên chúng ta ở khách điếm, rồi từ từ tìm kiếm nguyên nhân.”
Mọi người vội vàng dìu nhóm người Đường Tăng, Bạch Tinh Tinh vào trong khách điếm.
Chủ khách điếm là một thím trung niên, chạy bàn, người quản lý thu chi cũng là phụ nữ trung niên. Các nàng nhìn thấy có khách tới cửa, không khỏi vội vàng nghênh đón.
Nhìn thấy Đường Tăng, hai mắt lại càng sáng lên, còn xoa xoa nước miếng khoé miệng.
“Bà chủ, cho bọn ta thuê vài gian phòng, đúng rồi, nơi này của các ngươi có chuyện kỳ quái gì không? Mấy người bạn ta đây, mới vừa đi tới chỗ này, đã bảo đau bụng, bụng còn đột nhiên trở nên lớn như vậy, trước kia các ngươi đã nghe nói qua bệnh trạng này không vậy?”
“Ha ha ha!”
Bà chủ và mấy người phụ nữ chạy bàn nghe vậy, không khỏi lao nhao cười phá lên.
Cười đến mức nhóm người Tôn Ngộ Không không hiểu được.
Rất may, vài nữ nhân đã nói nguyên nhân rất nhanh.
“Ha ha ha, có phải các người uống nước sông ngoài thành không?”
Bà chủ hỏi mọi người.
Xuân Tam Nương nhịn xuống cơn đau bụng, vội vàng gật đầu nói: “Phải, uống rồi. Chẳng lẽ nước sông đó cổ quái hay sao?”
Bà chủ cười nói: “Các vị có điều không biết, nơi này chúng ta gọi là Tây Lương nữ quốc, một đất nước mà toàn bộ người đều là nữ tử. Mà nước sông ngoài thành tên là sông Mẫu Tử, chỉ cần uống nước sông Mẫu Tử thì mang thai, sau ba ngày sẽ lâm bồn sinh nở. Thế nên, đây là các ngươi có hỉ, phốc!”
Mọi người nghe xong, tập thể phun ra ba lít nước mặn. Hai người Đường Tăng, Trư Bát Giới lại càng sắp sụp đổ.
Vẻ mặt sống không bằng chết.
Quần chúng Trường An xem phát trực tiếp, cũng cả kinh hai mặt nhìn nhau, phì cười không thôi.
“Ối mẹ ơi, lại thật sự mang thai!”
“Nam nhân mang thai, kỳ lạ!”
“Cái kia, có một vấn đề, nam nhân lâm bồn đâu rồi?”
“Đúng vậy, không phải sợ khó sinh.”
Tôn Ngộ Không biết được mọi người đang mang thai, cũng không khỏi mừng rỡ cười lớn lên: “Ha ha ha, quả nhiên là chuyện vui.”
Hắn còn khoanh tay vui vẻ nói với Đường Tăng và Trư Bát Giới: “Chúc mừng hai người.”
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không vui sướng khi Đường Tăng và Trư Bát Giới gặp họa, hai người không biết nên trưng vẻ mặt gì cho phải.
Vẻ mặt Bạch Tinh Tinh bên cạnh đưa đám nói: “Ngươi có thể đừng vui sướng khi người khác gặp họa không, ta còn chưa gả đi, không muốn sinh con như vậy.”
Xuân Tam Nương cũng nói: “Ta không muốn.”
Đường Tăng và Trư Bát Giới trăm miệng một lời nói: “Bọn ta càng không muốn.”
Thiết Phiến công chúa cười: “Dù gì cũng là cốt nhục của các ngươi, sinh hạ không có gì không tốt.”
Kể từ đó, nàng và Bạch Tinh Tinh cùng trình độ.
Đã sinh con, tương lai Tôn Ngộ Không sẽ không thể không xem trọng.
Hắc hắc, không tệ!
Đường Tăng không để ý tới Thiết Phiến công chúa cười nhạo, hắn nói với chủ khách điếm: “Bà chủ, không biết xung quanh đây có y quán gì không? Có thể đỡ thai nhi trong bụng không?”
Tôn Ngộ Không cười trêu ghẹo nói với Đường Tăng: “Không phải hòa thượng các ngươi nói chuyện không sát sinh sao? Dù gì bào thai trong bụng cũng là một sinh mệnh, ngươi cứ giết như vậy, thật giống như vi phạm quy củ Phật môn.”
Đường Tăng xạo xạo nói: “Nam nhân phá thai, tại sao có thể gọi là sát sinh chứ?”
Tôn Ngộ Không: “Ta cảm thấy để ngươi sinh hạ cũng tốt, dù gì cũng là một sinh mệnh. Trước kia không phải là ngươi vẫn nhắc tới không thể sát sinh sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận