Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1966 - Lý Nguyên cũng không biến thái như Thiên Đạo Thánh Nhân đâu nhỉ?!!

Lại thêm phương thức công kích của Tam Thiên Thiên La Địa Võng lại vô cùng quỷ dị, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Lý Nguyên này tuy rằng biến thái, nhưng hắn cũng không biến thái như Thiên Đạo Thánh Nhân đâu nhỉ?
Vì vậy, hắn hẳn không tránh được công kích của Tam Thiên Thiên La Địa Võng!
Kim Ngọc Lương tự mình an ủi nghĩ.
Cùng lúc khi Lý Nguyên nhất niệm chấn vỡ Hóa Huyết thần đao, một hạt châu màu trắng thình lình không hề có báo trước xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Nguyên.
Hạt châu màu trắng không đợi người ta phản ứng, bèn trực tiếp bộc phát ra một luồng hoa quang chói lọi đến cực điểm.
Tức khắc, một tấm Thiên Đạo pháp võng to lớn vô cùng, lấy Lý Nguyên làm trung tâm, cuốn tới Lý Nguyên.
Dõi mắt nhìn ra, chỉ thấy toàn bộ dòng sông không gian, toàn bộ dòng sông thời gian, toàn bộ chư thiên hoàn vũ, đều bị tấm Thiên Đạo pháp võng to lớn này bao phủ.
Người trong đó, căn bản muốn tránh cũng không được.
Sau khi Tam Thiên Thiên La Địa Võng bao phủ Lý Nguyên, lập tức lấy Lý Nguyên làm trung tâm, bắt đầu nhanh chóng co lại.
Pháp tắc tịch diệt, thời gian cô quạnh, không gian điêu linh, nhật nguyệt tinh thần biến thành mặt phẳng, sau đó ngưng kết thành vô số điểm nhỏ còn nhỏ hơn nguyên tử.
Cảnh tượng kì ba hùng vĩ đó, mọi người trong khách điếm nhìn đến không khỏi trợn lớn hai mắt, chấn động đến độ không biết nên lộ ra biểu cảm gì.
Bọn họ cảm thấy, chính mình lúc này, tựa như đang quan sát hỗn độn lần nữa về thuở ban đầu.
Đương nhiên, ngoài chấn động ra, trong lòng mọi người còn vì Lý Nguyên lau mồ hôi lạnh.
Công kích kinh khủng tuyệt luân như vậy, Lý Nguyên, có thể ứng đối ư?
Đối mặt với công kích của Thiên La Địa Võng, Lý Nguyên vẫn mặt không cảm xúc, cũng không hề lộ ra bất kỳ vẻ hoảng hốt lo sợ gì, càng không trốn tránh pháp tắc xung quanh sụp xuống, hoặc dùng ra bất cứ thần thông nào, để ngăn cản pháp tắc xung quanh sụp xuống.
Chỉ thấy hắn chỉ vươn tay về phía hư không.
Lập tức, một hạt châu màu trắng, bèn xuất hiện trong tay Lý Nguyên.
Mà cảnh tượng khủng bố pháp tắc bay múa xung quanh vốn có, thoáng chốc lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Cảm giác như, cảnh tượng hỗn độn tịch diệt vừa rồi, thực ra đều là mọi người tập thể xuất hiện ảo giác.
Đám người tiểu Quách, lão Bạch, Đồng Tương Ngọc, nhìn đến mức mặt ngớ ra.
Nguy cơ hỗn độn mạt nhật, lại giải quyết nhẹ nhàng như vậy?
Đều không có đại chiến mấy trăm hiệp à?
Có phải có chút quá không tôn trọng hỗn độn mạt nhật không?
Cảm giác có hơi lãng phí biểu cảm!
Hơn nữa, vừa rồi Lý Nguyên đã làm gì?
Hắn ngoài vươn tay ra, hình như, hình như, hẳn là, chẳng làm gì hết.
So với sự sững sờ của mọi người khách điếm, Kim Ngọc Lương lại cảm giác mình sắp điên rồi.
Đời này của hắn, cũng đã trải qua vô số đấu pháp, nhưng chưa từng có lần nào quỷ dị như thế này.
Bất kể hắn dùng ra thần thông kinh khủng dường nào, nhưng chỉ chớp mắt, những pháp thuật kinh khủng này, lại lần nữa trở về bình tĩnh.
Nếu như, Lý Nguyên có thể niệm một đoạn pháp quyết, bấm ra mấy thủ ấn, Kim Ngọc Lương cũng cảm thấy mình có thể hiểu được một xíu.
Nhưng Lý Nguyên rõ ràng không làm gì hết mà?
Vì sao hắn không làm gì hết, công kích của ta, lại đột ngột biến mất?
Vì sao bảo châu Tam Thiên Thiên La Địa Võng, lại bị Lý Nguyên cướp đi?
Ai có thể nói cho ta biết, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra cái gì không?
Vừa rồi, thật sự có từng xảy ra cái gì không?
Cho dù thời kỳ phong thần trong truyền thuyết, mấy vị Thánh Nhân đấu pháp, cũng đâu quỷ dị như vậy?
Kim Ngọc Lương tuy rằng cũng bị một màn quỷ dị này, làm cho điên rồi.
Nhưng mà, động tác của hắn lại không hề có nửa phần do dự bay lên.
Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, bay về nơi sâu trong hư không.
Trong nháy mắt, cũng không nhìn thấy tung tích của Kim Ngọc Lương đâu nữa.
Tỏ ra cực kỳ dứt khoát lưu loát, không hề phun ra bất kỳ câu tàn nhẫn nào, cũng không nỗ lực cướp lại Tam Thiên Thiên La Địa Võng từ trong tay Lý Nguyên.
Chủ yếu là, thực lực Lý Nguyên bày ra, thật sự rất quỷ dị.
Kim Ngọc Lương hoàn toàn đánh mất tự tin đấu pháp với Lý Nguyên.
Ngược lại, hôm nay bắt được Tôn Ngộ Không, đối với Kim Ngọc Lương mà nói, cũng đã là thu hoạch to lớn.
Vì vậy, hắn sẽ không để mình lấy thân mạo hiểm.
Cho dù tổn thất hai món Hỗn độn chí bảo, nhưng tương lai hệ thống vẫn có thể khen thưởng lại, Kim Ngọc Lương tuy đau lòng, nhưng so với an toàn của bản thân, đau lòng thì đau lòng thôi, cẩn thận dùng thuyền được vạn năm.
Một màn Kim Ngọc Lương đột nhiên trốn chạy này, khiến đám người Tiểu Quách, lão Bạch đang xem há hốc mồm vô cùng.
Bọn họ không nghĩ tới, Kim Ngọc Lương lại cứ vậy chạy rồi?
Cũng chưa còn đại chiến ba trăm hiệp với Lý Nguyên mà!
Có phải là quá không có cốt khí rồi không?
Song, mấy người chẳng mấy chốc nghĩ lại, bỗng nhiên lại hiểu cách làm của Kim Ngọc Lương.
Đặt mình trong đó mà nghĩ, nếu bọn họ cũng gặp phải đối thủ quỷ dị như Lý Nguyên, bất kể dùng ra bất cứ công kích nào, đối phương chỉ cần một ý nghĩ, là có thể khiến công kích kinh khủng đó, tiêu tán vô hình, vậy bọn họ cũng sẽ chạy nhanh được bao nhiêu thì chạy.
Chẳng qua…
“Lý Nguyên, cứ như vậy để hắn chạy trốn hả? Tề Thiên Đại Thánh còn bị pháp bảo của hắn vây khốn kìa!”
Tiểu Quách có chút lo lắng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên cười khẩy: “Chạy trốn? Ở trong tay ta, làm sao hắn thoát được!”
“Vậy ngươi còn không mau đuổi theo?”
Tiểu Quách nói.
Lý Nguyên ung dung nói: “Không cần đuổi theo, tự hắn sẽ trở lại.”
Tiểu Quách sững sờ chớp mắt, cảm giác mình có nghe lầm hay không?
Nếu Kim Ngọc Lương đã chọn chạy trớn, làm sao hắn còn sẽ tự mình trở về?
Chuyện này căn bản không thể đâu!
Đám người lão Bạch, Đồng Tương Ngọc, cũng có phần xem không hiểu thao tác của Lý Nguyên.
Tiểu Quách còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng, ngay lúc này, nàng thình lình nhìn thấy, có một luồng lưu quang từ sâu trong hư không bay về phía vị trí của mọi người.
Rất nhanh, mọi người liền thấy rõ bóng dáng trong lưu quang, vậy mà là Kim Ngọc Lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận