Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1577 - Sự thảm hại của Hoằng Doanh

Lý Nguyên nhìn Nữ Oa đáp: “Thật ra đây là sức mạnh thật sự của ta.”
Một cái suy nghĩ của hắn có thể trực tiếp thao túng bản nguyên Hồng Mông, thay đổi quy luật pháp tắc Đại Đạo.
Búng tay cũng chỉ nhắc nhở đối thủ hắn sắp bắt đầu tấn công rồi, để đối thủ chuẩn bị đàng hoàng chứ không có bất cứ tác dụng thật sự nào.
Chỉ là đối với đấu pháp ở cảnh giới này Nữ Oa vẫn chưa cảm nhận được huyền diệu và khủng bố ở trong đó.
Chỉ cảm thấy nhàm chán.
Hoằng Doanh thấy Lý Nguyên và Nữ Oa mạnh ai nấy nói, bỏ mặc hắn ở một bên không thèm hỏi tới.
Hắn vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy ấm ức.
Cảm thấy bản thân bị xem thường nghiêm trọng.
Lẽ nào ngươi không hỏi lai lịch của ta hay sao?
Không tò mò Đại Đạo mà ta tu luyện sao?
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được mở miệng hỏi Lý Nguyên: “Bây giờ ngươi đã ở cảnh giới nào rồi?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Hồng Mông chi khư, Đại Đạo chi thượng, tận cùng chư thiên vạn vật.”
Tuy Lý Nguyên diễn tả rất huyền ảo nhưng dựa vào cảnh giới của Hoằng Doanh hắn đã nhìn ra được một chút cảnh giới mà Lý Nguyên nói.
Chỉ là trước đây hắn cho rằng tận cùng bản nguyên vạn pháp là tồn tại hư vô như có như không, chỉ đại diện cho quy tắc tồn tại hàng tỷ vũ trụ Hồng Mông, đây là tồn tại từ cổ từ ban đầu vũ trụ Hồng Mông sinh ra.
Và không phải là trình độ mà con người có thể đạt đến.
Nhưng bây giờ hắn cuối cùng cũng biết có người lại đạt đến trình độ này.
Đây chẳng phải có nghĩa bản nguyên Hồng Mông để Lý Nguyên mặc ý sai khiến sao?
Chẳng trách chỉ cái búng tay của hắn cũng có thể khiến ta biến thành người phàm.
Có thể khiến ta cảm nhận được nỗi sợ của cái chết.
Gặp phải đối thủ thế này, ta thua cũng không oan uổng!
Hoằng Doanh mất hồn suy nghĩ.
“Ngươi muốn xử lý ta thế nào?” Hoằng Doanh hỏi Lý Nguyên.
Tuy trên mặt hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.
Tuy hắn đã tu luyện đến Đại Đạo đại viên mãn nhưng cũng không thể coi thường cái chết.
Nữ Oa, Hậu Thổ, Lão Tử, Thông Thiên ở bên cạnh cũng tò mò nhìn Lý Nguyên.
Muốn biết Lý Nguyên sẽ xử lý Hoằng Doanh như thế nào.
Lý Nguyên đương nhiên không thể dễ dàng tha cho Hoằng Doanh.
Trước tiên không nói đến hắn có ân oán với Đát Kỷ, mạo phạm với nàng, chỉ bằng những thi thể dày đặc trong quan tài đồng của Hoằng Doanh cũng phải để Lý Nguyên cho đối phương một bài học mới được.
Lý Nguyên không nói mà chỉ phất vạt áo nhìn Hoằng Doanh.
Hoằng Doanh lập tức hóa thành một luồng kim quang, rơi vào trì đường bên trong tòa viện, biến thành một con cá chép màu bạc bơi lội trong trì đường.
Mà trong trì đường này cũng chỉ có một con cá.
Cùng lúc đó bầu trời bên trên trì đường xuất hiện thêm một cây cầu đá nhỏ hình vòm.
Lý Nguyên nhìn Hoằng Doanh biến thành cá chép rồi mới lên tiếng: “Hình phạt đối với ngươi chính là sau này ngươi sẽ biến thành một con cá chép sống trong biển cả Hồng Mông cô quạnh, cho đến khi nào ngươi có thể vượt qua cây cầu đá này ngươi mới có được tự do.”
Đối với kết quả này Hoằng Doanh cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu.
Ít nhất vẫn giữ được tính mạng.
Hơn nữa hắn cũng không cảm thấy nhục nhã.
Nhưng mà phải vượt quá cây cầu đá kia.
Hoằng Doanh ngẩng đầu nhìn hư không, chỉ thấy ở chân trời thấp thoáng có một thạch kiều Long Môn lấp lóe kim quang.
Rực rỡ giống như cầu vồng.
Khoảng cách này đối với hắn trước đây chỉ vỏn vẹn cách một bước chân.
Nhưng bây giờ....
Hoằng Doanh cảm thấy áp lực khắp mọi nơi ở xung quanh người hắn, mỗi cử động của hắn đều vô cùng khó khăn.
Giống như toàn bộ sức mạnh của biển cả vũ trụ Hồng Mông đều đè nặng lên người của hắn.
Hắn cố gắng bay lên thạch kiều Long Môn ở cuối bầu trời, áp lực trên người gia tăng lên gấp bội.
Hắn nhảy lên được một mét, áp lực hắn phải chịu trên người lại tăng lên gấp đôi.
Cuối cùng chẳng qua hắn mới nhảy được một vạn mét đã không chịu nổi áp lực cực lớn ở trên người, rơi lại xuống chỗ cũ một lần nữa.
Khoảng cách của thạch kiều Long Môn xa không xác định được.
Khoảng cách vốn dĩ gần trong gang tấc đối với hắn bây giờ lại giống như hồng câu không thể nào vượt qua được.
Hắn không biết mình phải cần bao lâu mới có thể bay qua thạch kiều Long Môn đó được.
Có lẽ đời này mãi mãi cũng không thể bay qua được.
Nghĩ đến đây tâm trạng của Hoằng Doanh lập tức trở nên nặng nề vô cùng.
Các Thánh Nhân như Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn cá chép bơi lội trong trì đường nét mặt vô cùng phức tạp.
Không ngờ Đại Đạo đại viên mãi ở trước mặt Lý Nguyên cũng chẳng khác gì Thánh Nhân bọn họ, đều nhỏ nhặt như con kiến.
Chỉ có thể để mặc cho Lý tiền bối nhào nặn!
Không có một chút sức phản kháng.
Muốn trở thành đối thủ của Lý tiền bối lẽ nào chỉ khi luyện đến Đại Đạo chí cao mới được sao?
Nhưng Lý tiền bối đã nói trong cả biển cả vô tận ở vũ trụ Hồng Mông, không thể nào tồn tại hai người tu luyện đến Đại Đạo chí cao!
Mà chuyện của Hoằng Doanh đã một lần nữa chắc chắn chứng minh một điều: Lý Nguyên là chí cao chí tôn duy nhất trong cả vũ trụ Hồng Mông.
Suy nghĩ của Tam Tiêu và Giang Lan lúc này lại chẳng phức tạp như các Thánh Nhân.
Các nàng nhìn chằm chằm vào con cá chép trong trì đường thẩn thờ, suy nghĩ vẩn vơ.
Các nàng không nhìn thấy Hoằng Doanh muốn bay qua Long Môn, các nàng chỉ thấy một con cá chép màu bạc đang tung tăng đùa nghịch trong trì đường.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy các nàng căn bản không dám tin con cá chép này lại là một vị Đại Đạo đại viên mãn hóa thành.
Tam Tiêu cuối cùng cũng hiểu rõ nơi Lý tiền bối ở tại sao mỗi ngọn cỏ mỗi cành cây đều bất phàm như thế.
Có lẽ ở trong nơi Lý tiền bối ở, một vật không chú ý đến cũng hóa thành từ Đại Năng tuyệt thế như Hoằng Doanh nhỉ?
Tam Tiêu thầm nghĩ.
Còn Giang Lan càng thêm thắc mắc, ông chủ đẹp trai lợi hại như vậy thật sự không phải là Thánh Nhân sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận