Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1842 - Địa Tiên kỳ này có chút không bình thường!

Hắn tức khắc liếc mắt qua chỗ Tiểu Long Nữ.
Vừa nhìn qua, lập tức làm hắn sợ đến sắp nứt cả tim gan, hồn phi phách tán.
Hắn vậy mà nhìn thấy Tiểu Long Nữ đang mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt tràn ngập lạnh nhạt.
Tuy không nói gì, nhưng cũng đủ làm hắn không chỗ dung thân.
Nàng, nàng, mạng che mặt ta phủ lên đầu nàng sao lại rớt rồi?
Xong luôn, xong luôn!
Chuyện này xong đời luôn rồi!
Hành vi của ta bị Tiểu Long Nữ phát hiện rồi.
Ta, ta còn mặt mũi nào đối mặt với nàng?
Ta, ta…
“Phụt.”
Dưới khí hỏa công tâm, Dịch Chí Bính chỉ cảm thấy đầu lưỡi chợt ngọt, thế mà phun ra một ngụm máu tươi.
Tiểu Long Nữ thấy thế, trong lòng càng thêm khó hiểu.
Dịch Chí Bính này đang yên đang lành, sao lại hộc máu thế?
Chẳng lẽ là bị nội thương?
Phải rồi, vậy người ho khan kia ở nơi nào?
Sao không phát hiện hắn?
Mắt Tiểu Long Nữ chuyển động, nàng vậy mà cũng không cảm nhận được, gần đây có người khác ngoài Dịch Chí Bính.
Quái lạ!
Dịch Chí Bính phun ra một ngụm máu tươi, ý nghĩ trở nên biến ảo khôn lường.
Hắn nghĩ tới, mọi chuyện còn có thể cứu vớt.
Chỉ cần giết chết công tử ca đó, bí mật của mình, vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết.
Chính mình vẫn là đệ tử đời thứ ba của Toàn Chân phái.
Không cần lo lắng chết xã hội.
Thậm chí, ta còn có thể tìm một chỗ giấu Tiểu Long Nữ đi.
Cứ như vậy, Tiểu Long Nữ sẽ vĩnh viễn thuộc về ta!
Nghĩ tới đây, Dịch Chí Bính, không khỏi trở nên nhiệt tình.
Hắn là người quyết định rất nhanh, vì vậy cũng không định nói nhảm.
Trong lòng chợt động, một thanh phi kiếm chợt từ trên người hắn bắn ra, lấy khí thế thẳng tiến không lùi, hung hăng bắn về phía Lý Nguyên.
Kiếm còn chưa tới, kiếm quang lạnh thấu xương cũng đã đánh tới trước mặt Lý Nguyên.
Hoa cỏ cây cối xung quanh Lý Nguyên, và cả đá xanh dưới thân Lý Nguyên, trực tiếp bị kiếm khí tung hoành cửu châu chém thành bột mịn.
Vào lúc này, ánh mắt Tiểu Long Nữ, theo công kích của Dịch Chí Bính nhìn qua, nàng rốt cuộc nhìn thấy Lý Nguyên mạch thượng như ngọc.
Nàng không nghĩ tới, gần đây lại còn thật sự có người.
Nhưng vừa rồi sao không cảm nhận được khí tức của người này?
Dung mạo tuyệt thế, còn có khí chất siêu phàm thoát tục của Lý Nguyên, làm cho Tiểu Long Nữ cũng không khỏi thầm kinh ngạc một hồi.
Trong lòng sinh ra một tia rung động khiến nàng cũng không hiểu.
Mấu chốt là, nàng ở trên người Lý Nguyên, lại cảm nhận được một loại khí chất đặc biệt yên tĩnh xa xưa, không dính hồng trần, vạn sự bất động trong tâm.
Khí chất này, cùng khí chất thanh lãnh của bản thân nàng, rất giống nhau.
Làm nàng không tự chủ sinh lòng thân cận và hảo cảm với Lý Nguyên.
Vì vậy, nàng nhìn thấy Lý Nguyên bị phi kiếm của Dịch Chí Bính công kích, trong mắt không khỏi lộ ra một tia lo lắng.
Tu vi người này mới Địa Tiên kỳ, làm sao ứng đối được công kích toàn lực của Dịch Chí Bính?
Mấu chốt là, Dịch Chí Bính vẫn là đánh lén bất thình lình, cho dù là ta không có phòng bị, cũng phải ôm hận cả đời, người này chỉ sợ lành ít dữ nhiều!
Còn có, vì sao Dịch Chí Bính lại muốn giết người này?
Chẳng lẽ, chỉ là vì vừa rồi người này ho hai tiếng sao?
Dưới ánh mắt lo lắng của Tiểu Long Nữ, phi kiếm đã bắn trúng ngực Lý Nguyên.
Dịch Chí Bính một mặt vui mừng.
Trong mắt Tiểu Long Nữ không khỏi lộ ra một tia tiếc nuối.
Đáng tiếc, người có khí chất tương đồng với mình này, sắp phải hồn phi phách tán!
Song, ngay lập tức, sắc mặt Dịch Chí Bính và Tiểu Long Nữ đồng thời đại biến.
Dịch Chí Bính trở nên hoảng sợ vạn phần.
Mà Tiểu Long Nữ lại là trong kinh ngạc mang theo chút bất ngờ.
Bởi vì, phi kiếm tuy rằng đã bắn trúng Lý Nguyên, nhưng Lý Nguyên lại không hề có chút tổn hao nào, trái lại phi kiếm Dịch Chí Bính tỉ mỉ luyện chế, lại tán loạn thành hư vô.
Đây, đây là chuyện thế nào vậy?
Tiểu Long Nữ một mặt khó hiểu.
Cho dù là một Kim Tiên kỳ đại viên mãn như nàng, cũng không dám đứng bất động, thừa nhận một kích toàn lực từ phi kiếm của Dịch Chí Bính một lần?
Mà người này chỉ mới Địa Tiên kỳ mà thôi.
Chẳng lẽ, trên người hắn có chí bảo phòng ngự tuyệt thế gì sao?
“Phụt!”
Chỉ thấy Dịch Chí Bính lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ là, lần này, thứ hắn nôn ra không phải máu tươi bình thường, mà là tinh huyết.
Nguyên khí cũng trở nên uể oải.
Phi kiếm của hắn, là dùng tinh huyết của bản thân ôn dưỡng.
Uy lực cực kỳ lớn, có thể dùng như cánh tay.
Nhưng nếu phi kiếm tổn hại, thì sẽ phản phệ chính mình.
Mà phi kiếm của hắn, đã không phải là tổn hại, mà là trực tiếp hóa thành hư vô.
Mức độ phản phệ Dịch Chí Bính chịu, có thể tưởng tượng được.
Không có hơn mấy trăm ngàn năm, hắn sẽ không khôi phục được nguyên khí của mình.
Tu vi Kim Tiên sơ kỳ của hắn, lúc này cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực Thiên Tiên kỳ.
Lý Nguyên cầm quạt xếp, từ trên tảng đá xanh đứng lên.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng nhìn vào lại ưu nhã như vậy.
“Tách.”
Tay hắn bắn ra, lập tức búng ra một cái búng tay thanh thúy.
Sau đó, Tiểu Long Nữ phát hiện, chính mình vậy mà có thể cử động.
Cấm chế quỷ giam cầm dị nguyên thần nàng, cũng biến mất không thấy tung tích.
Tiểu Long Nữ hơi kinh ngạc chớp mắt.
Hắn đang giúp ta cởi bỏ cấm chế sao?
Chỉ bằng một cái búng tay?
Chuyện này…
Địa Tiên kỳ này, hình như có phần không bình thường đâu!
Chỉ là, tuy rằng Tiểu Long Nữ đã được cởi bỏ cấm chế, nhưng nàng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ặc, chủ yếu là, nàng cũng không biết lúc này nên nói gì?
Dứt khoát bất động vậy.
Yên lặng quan sát biến hóa thôi!
Dịch Chí Bính dùng ống tay áo lau đi máu tươi trên khóe miệng, hắn nhìn Lý Nguyên đứng dậy, trên mặt tỏ ra kinh nghi bất định.
Hắn vốn tưởng rằng, chính mình có thể dễ như trở bàn tay mạt sát công tử ca này.
Nhưng hắn không nghĩ tới, dưới công kích toàn lực của bản thân, đối phương đánh rắm cũng không có, mà phi kiếm mình coi như chỗ dựa vào lại bị đánh nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận