Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1362 - Mở ra một thế giới mới

Nhưng bây giờ hắn muốn tự ngồi thiền tu luyện thì khuyết điểm này lại lộ ra.
Tâm tính của hắn vốn không thể trấn áp tâm ma xuất hiện lúc tu luyện.
Kết quả, tu luyện không lâu Cố Thành đã tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử.
Ngay cả nguyên thần của hắn cũng vì thế mà lạc mất trong thái hư, đánh mất tâm trí từ đó căn bản không thể quay lại hồng hoang.
Chỉ có thể suốt ngày lưu lạc trong thái hư vô tận, một mảnh hỗn độn, giống như một con Hỗn độn thú không có mục đích.
Mãi đến ngàn năm sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy ái đồ của mình cứ bế quan không ra ngoài, cảm thấy không đúng lắm, cho nên đến động phủ của Cố Thành xem xét động tĩnh.
Lúc này hắn mới phát hiện ái đồ đã tẩu hỏa nhập ma mà chết rồi.
Lại bởi vì nguyên thần của Cố Thành lạc trong thái hư không phải chết trên ý nghĩa thật sự chí nên dù Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn cứu hắn sống lại từ dòng sông thời không cũng không thể làm được.
Điều này khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn đau lòng khôn xiết.
Đương nhiên mọi thứ đều nằm trong dự tính của Lý Nguyên.
Từ lúc Cố Thành vô lễ với Đát Kỷ, vận mệnh của hắn thật ra đã được xác định.
“Xẹt xẹt.”
Kỳ huyện, ngoại thành.
Trong rừng trúc hoang vắng ở Mã gia thôn.
Trên mặt đất bỗng vang lên tiếng cuốc đào đất.
Hơn nữa bùn đất ở chỗ này cũng bắt đầu vô cớ nứt ra giống như có thứ gì đó từ dưới đất sắp chui lên.
Trông vô cùng kỳ dị.
Tiếng đào bới vang lên liên tục.
Qua một lúc sau, từ mặt đất lại bắn lên vài tia sáng.
“Xẹt.”
Nương theo một tiếng vang nhẹ, một cái cuốc chui khỏi mặt đất.
“Ầm!”
Lại một tiếng vang, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Chỉ thấy một cái đầu từ trong cái hố đó chui ra.
Chủ nhân của cái đầu trông rất trẻ.
Dáng vẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi, để tóc bảy ba.
Diện mạo hiên ngang, đường nét rõ ràng, mang mấy phần thô kệch, rất có khí chất mạnh mẽ.
Nam tử xoay đầu tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong ánh mắt toát lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Nhắc nhở hệ thống quả nhiên không lừa ta, sau khi đào cái thông đạo này ra thật sự là một thế giới mới, giàu rồi, giàu rồi.”
Nam tử vui mừng trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Chỉ thấy hắn nhấc người một cái nhảy ra khỏi mặt đất.
Tay chân vô cùng nhanh nhẹn.
Mà khi hắn vừa nhảy ra khỏi mặt đất, cái hố vốn bị đào ra trên mặt đất lại vô duyên vô cớ mà biến mất.
Mặt đất trở nên hoàn hảo không tổn thất gì giống như chưa từng bị đào lên vậy.
Nam tử lại chẳng cảm thấy kỳ lạ, hắn chỉ tò mò đánh giá phong cảnh xung quanh, tham lam hít lấy không khí tươi mát.
“Hít, đã lâu không nhìn thấy trời xanh mây trắng, cây xanh bùn đất rồi. Nếu như người của thế giới Phù Đảo biết ta đào ra một thế giới mới hoàn chỉnh, không biết sẽ ngưỡng mộ đến cỡ nào.”
Nam tử này tên là Lâm Mặc.
Vốn là một sinh viên bình thường ở tinh cầu Thái Mông.
Kết quả, một ngày nào đó.
Tất cả người của tinh cầu Thái Mông vừa tỉnh lại bỗng phát hiện mình bị nhốt trên một Phù Đảo.
Phù Đảo chỉ khoảng năm mét vuông, xung quanh tối như mực.
Không nhìn thấy bất cứ cảnh vật nào, cũng không thể nào rời khỏi phạm vi của Phù Đảo.
Bên cạnh mỗi người chỉ có một cái cuốc chứ không còn bất cứ thứ gì khác.
Cũng may trong đầu mọi người có một dòng thông tin giải thích tất cả sự thay đổi.
Hóa ra bọn họ đã đến một nơi quái quỷ tên là thế giới Phù Đảo.
Mỗi người có thể dựa vào cái cuốc của mình đào thế giới Phù Đảo thông đến Phù Đảo tiếp theo.
Nhưng mà không ai biết bên trong Phù Đảo tiếp theo được đào ra có vật tư hay là có quái vật, hoặc là bẫy hoặc là nói không chừng cái gì cũng có.
Lúc mới đầu mọi người chỉ dựa vào may mắn mà đào bới lung tung.
Vô số người của tinh cầu Thái Mông bởi vì gặp phải quái thú hoặc cạm bẫy trên Phù Đảo mới đào ra dẫn đến tử vong.
Tất cả mọi người đều lo lắng khiếp sợ mà đào thông đạo.
Chỉ có Lâm Mặc không những không có bất cứ lo lắng sợ hãi nào, ngược lại còn rất hài lòng.
Bởi vì hắn lại có thể nhìn thấy được bên trong Phù Đảo sau khi đào ra sẽ có thứ gì.
Sau khi ánh mắt hắn nhìn đến một phương hướng trong đầu sẽ tự động xuất hiện thông tin nhắc nhở.
Nhắc nhở Lâm Mặc sau khi đào theo hướng đó sẽ có vật tư gì hay nguy hiểm gì.
Cho nên khi mọi người lo lắng dè dạt đào Phù Đảo, vì thức ăn mà buồn rầu thì Lâm Mặc đã đào ra các loại trang bị, công pháp hoành hành khắp thế giới Phù Đảo.
Hơn nữa hắn còn có thể dùng thức ăn, trang bị và công pháp còn dư để đổi lấy vật tư cùng với những người khác.
Vốn dĩ loài người ở tinh cầu Thái Mông đều xuất hiện một màn hình ảo trong đầu.
Thông qua màn hình đó mọi người có thể trao đổi, kết nối thậm chí là gửi tặng vật tư.
Mà màn hình ảo trong đầu Lâm Mặc lại có thêm một chức năng hơn người khác chính là nhắc nhở hắn phương hướng sau khi đào sẽ có thứ gì.
Nhờ vào cái bug này mà Lâm Mặc sống rất vui vẻ thoải mái ở thế giới Phù Đảo.
Trở thành đối tượng mà tất cả con người ở tinh cầu Thái Mông đều ngưỡng mộ.
Bởi vì qua đại sảnh giao dịch mọi người đều biết người tên Lâm Mặc này sở hữu những vật tư khó mà tin được.
Cứ như vậy Lâm Mặc sống trên thế giới Phù Đảo suốt hai mươi năm.
Thu thập vô số thiên tài địa bảo, hơn nữa còn tăng thực lực của mình đến cảnh giới khó có thể tin được.
Phi thiên độn thổ, dời núi lấp biển, lấy một chọi một vạn, những tình tiết trước đây chỉ xuất hiện trong thần thoại và phim ảnh hắn đều có thể làm được.
Đa số quái vật ở thế giới Phù Đảo đều đã không còn là đối thủ của hắn rồi.
Chính vào ngày hôm nay.
Trong lúc Lâm Mặc đang định đào thông đạo thì bỗng nhiên hắn nhận được nhắc nhở.
Đào từ hướng này hắn có thể đào ra được một thế giới mới.
Lâm Mặc lập tức phấn khởi, không chút do dự bắt đầu đào từ hướng được nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận