Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 652 - Tự phế một tay

Tì Lư Tiên thử một chút thì từ bỏ: “Cánh tay của ngươi bị một tầng pháp tắc chi lực đặc biệt bao trùm, căn bản không có cách nào chữa trị.”
Pháp Hải nghe vậy thì lập tức tuyệt vọng.
Thậm chí ngay cả Phật tổ cũng không chữa trị được.
Lúc trước hắn còn cảm thấy hình phạt này không sao, không giống như vả miệng tổn thương lòng tự trọng.
Qua một lúc sau, bây giờ Pháp Hải mới dần tiếp nhận sự thật mình đã biến thành cụt một tay.
“Phật tổ, vị Lý tiến bối này rốt cuộc là ai?” Vẻ mặt Pháp Hải mờ mịt hỏi Tì Lư Tiên.
Tì Lư Tiên cảm khái nói:
“Đây là một vị đại năng tuyệt thế ta vĩnh viễn không chọc vào nổi.”
Pháp Hải không phục nói: “Lẽ nào nhị vị giáo chủ Tây Phương chúng ta cũng không thể động vào?”
Tì Lư Tiên buồn bã nói: “Đúng thật là không thể trêu vào.”
Ầm!
Pháp Hải nghe vậy thì bất ngờ hoảng hốt đến rớt cằm.
Hắn khó tin nhìn Tì Lư Tiên, có hơi không dám tin lời Tì Lư Tiên nói là thật.
Dù sao nhị vị giáo chủ Tây Phương cũng là hai vị Thánh Nhân.
Bên trong Hồng Hoang này ngoại trừ Đạo Tổ ra thì còn có ai mà Thánh Nhân cũng không thể chọc nổi? Huống chi còn là hai vị Thánh Nhân?
“Chẳng lẽ Lý tiền bối cũng là Thánh Nhân?” Pháp Hải sợ hãi nói.
Tì Lư Tiên: “Lý tiền bối có phải Thánh Nhân hay không ta không biết, ta chỉ biết, một người hầu chưng cất rượu của hắn vào lúc Phong Thần lượng kiếp, giết chết một vị Thánh Nhân.”
Răng rắc!
Pháp Hải nghe vậy thì da đầu vang lên tiếng nứt ra.
Vẻ mặt chấn động không thốt nên lời.
Giết chết Thánh Nhân?
Không phải Thánh Nhân bất tử bất diệt, vạn kiếp không chết sao? Sao lại bị người ta giết chết?
Hơn nữa còn là một người hầu chưng cất rượu của Lý tiền bối chém giết?
Vị Thánh Nhân kia là một con gà à?
Nếu lời này không phải do Tì Lư Phật nói ra thì có đánh chết Pháp Hải cũng không tin trên đời xảy ra chuyện khó tin đến vậy.
Thật sự quá phá vỡ thế giới quan.
Qua một lúc lâu, lúc này Pháp Hải mới bình phục lại được nỗi rung động trong tâm hồn, hắn vội vàng hỏi Tì Lư Tiên.
“Đây là sự thật sao? Vị Thánh Nhân kia bị chém giết sao?”
Khi Phong Thần lượng kiếp, Pháp Hải còn chưa bắt đầu tu luyện, cho nên cũng không biết chuyện Chuẩn Đề Thánh Nhân từng bị Phương Hận Thiên chém chết.
Tì Lư Tiên nói: “Chính là phó giáo chủ của Tây Phương giáo chúng ta.”
Trời ơi!
Pháp Hải hoàn toàn không ngờ, con gà Thánh Nhân kia lại là Chuẩn Đề giáo chủ.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Không phải Chuẩn Đề giáo chủ đang ở thế giới Bà Sa tu luyện sao? Sao Phật tổ lại nói hắn bị chém chết?” Vẻ mặt Pháp Hải khó hiểu.
Tì Lư Tiên giải thích: “Nguyên thần của Thánh Nhân ký thác vào Thiên Đạo, bất tử bất diệt, cho dù bị chém chết cũng có thể trọng sinh.”
Thì ra là vậy!
Pháp Hải bừng tỉnh đại ngộ.
Quả nhiên Thánh Nhân rất trâu bò.
Đồng thời, nghi hoặc về Lý Nguyên trong lòng hắn lại càng nhiều hơn.
Rốt cuộc hắn là cái gì?
Một người chưng cất rượu lại có thể chém giết Thánh Nhân, thực lực của hắn cao đến đâu.
Thảo nào sau khi Tì Lư Phật thấy Lý Nguyên thì không còn lòng phản kháng, trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha, thì ra Lý Nguyên kinh khủng như vậy.
Pháp Hải nghĩ đến trước đó hắn còn muốn tìm Lý Nguyên báo thù thì không khỏi cảm thấy nực cười và vô tri biết bao.
Cái này có khác gì muốn chết đâu!
Tì Lư Tiên nhắc nhở Pháp Hải: “Sau này ngươi tốt nhất đừng đi trêu chọc Lý tiền bối, nếu không… chỉ sợ Phật môn cũng không chứa được ngươi.”
Pháp Hải nghe vậy thì không khỏi cười khổ nói: “Hiện giờ cho đệ tự mượn một vạn lá gan cũng không dám đi.”
Về phần báo thù, chỉ cần Lý tiền bối lãng quên hắn như cái rắm thôi, hắn đã mừng lắm rồi, sao còn dám hy vọng xa vời như báo thù!

Hoàng cung.
Lý Nhị đang xem quân tình, trên mặt không nén được ý cười.
Toàn bộ Đột Quyết đại quân chết trong Đại Đường, Đại Đường thừa cơ phái đại quân ra phía bắc tiến công Đột Quyết.
Nơi nào quân đội Đại Đường đi qua ung dung như vào chốn không người, căn bản không có gặp trở ngại hay phản kháng gì, dễ dàng chiếm được không ít thành trì.
Hầu như mỗi ngày, Lý Nhị đều nhận được tin chiến thắng truyền tới.
Hắn đương nhiên vui vẻ, cười không khép được miệng.
Đang vào lúc Lý Nhị vui vẻ xem chiến báo thì đột nhiên, một hoạn quan hốt hoảng chạy vào.
“Khởi bẩm vạn tuế, hoàng hậu nương nương phái người đến báo, Tấn Dương công chúa đột nhiên bệnh tình nguy kịch.”
Bịch!
Lý Nhị nghe vậy thì nhất thời làm rơi chiến báo trên tay xuống đất, hắn thất hồn lạc phách nói: “Tiểu Tê Tử bệnh nguy kịch? Sao lại như vậy?”
Thái giám quỳ xuống, căn bản không có cách nào trả lời câu hỏi của Lý Nhị.
Lý Nhị lập tức phục hồi lại tinh thần, hắn nhanh chóng phân phó: “Di giá, đến Thanh Ninh cung.”
Thanh Ninh cung chính là tẩm cung của Trưởng Tôn hoàng hậu.
Tiểu Tê Tử vẫn còn nhỏ tuổi nên vẫn ở lại bên Trưởng Tôn hoàng hậu.
Rất nhanh, Lý Nhị đã đến Thanh Ninh cung.
Chỉ thấy lúc này Thanh Ninh đầy cung nữ, ngự y.
Vẻ mặt Trưởng Tôn hoàng hậu đau buồn, mất hết hồn vía lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách, chờ ngự y chẩn đoán bệnh.
Đích nữ Lý Lệ Chất thì đi theo bên cạnh mẫu hậu, nhỏ giọng an ủi mẫu hậu.
Thấy Lý Nhị, mọi người vội vã hành lễ thỉnh an.
Lý Nhị không thèm để ý khoát tay, hắn khẽ hỏi Trưởng Tôn hoàng hậu: “Hoàng hậu, Tiểu Tê Tử sao đột nhiên lại bệnh tình nguy kịch?”
Trưởng Tôn hoàng hậu bi thương nói: “Trước đó Tiểu Tê Tử với Lệ Chất đang chơi đùa trong vườn, đột nhiên thấy ngực đau đớn, sau đó hô hấp không thông, không thở được, ta lập tức sai người gọi ngự y, nhưng không ngờ hiện giờ Tiểu Tê Tử đã hôn mê bất tỉnh.”
Nói xong, đôi mắt Trưởng Tôn hoàng hậu đã lăn dài nước mắt.
Lý Nhị nổi giận: “vốn thể chất Tiểu Tê Tử yếu ớt, sao có thể tùy ý để nàng chơi đùa trong vườn được.”
Tiểu Tê Tử là đại danh của Lý Minh Đạt, từ sau khi sinh ra cơ thể vẫn suy yếu nhiều bệnh, mười ngày thì tám ngày uống thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận