Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1921 - Liên Tinh, Yêu Nguyệt

Công tử bạch y trước tiên là cảnh giác liếc mắt nhìn thực khách trong khách điếm, mới trả lời Lão Bạch: “Bọn ta ở trọ, xin cho phu phụ bọn ta và thư đồng, thuê hai căn phòng hoàn cảnh yên tĩnh một chút. Bọn ta thích thanh tĩnh.”
Nói chuyện vô cùng khách khí, giọng nói tràn đầy ôn nhu, không hề có loại cao cao tại thượng, vênh váo hung hăng như con em thế gia khác.
Lão Bạch cảm thấy thần sắc ba người này hơi kỳ quái, nhưng hắn cũng không nói gì nhiều, vẫn bất động thanh sắc nhiệt tình săn sóc: “Được, không thành vấn đề, mời mấy vị lên lầu.”
Ba người lập tức đi theo Lão Bạch, vội vã lên lầu hai.
“Thế nào, hoàn cảnh còn hài lòng chứ?”
Sau khi Lão Bạch đưa ba khách hàng vào phòng thì hỏi.
Nam tử bạch y tùy ý nhìn thoáng qua hoàn cảnh căn phòng, rồi gật đầu, nói: “Rất hài lòng.”
Hắn lấy ra mấy tiền bạc vụn, đưa cho Lão Bạch, nói: “Làm phiền tiểu ca rồi, đây là tiền trà nước cho ngươi, còn xin nhờ chuẩn bị cho bọn ta mấy món ăn, đưa vào trong phòng.”
Lão Bạch nhận được tiền trà nước, trong lòng tức khắc cười như hoa nở.
Nhìn nam tử bạch y, cũng cảm thấy thuận mắt không ít.
Hắn vội vàng trả lời: “Được, ta đi bảo phòng bếp chuẩn bị ngay.”
Nói xong, hắn bèn chuẩn bị xoay người rời phòng.
“Tiểu ca xin đợi một lát.”
Lúc này, nam tử đẹp trai lại gọi Lão Bạch lại, nhắc nhở Lão Bạch: “Cái đó, bọn ta gặp phải kẻ thù, nếu có người muốn hỏi thăm ngươi tung tích của bọn ta, ngươi cứ nói chưa từng gặp phu phụ bọn ta, hiểu không?”
Ánh mắt Lão Bạch xoay động, gật đầu nói: “Hiểu rồi.”
Chờ sau khi Lão Bạch rời khỏi phòng, nam tử đẹp trai lập tức lấy ra mấy trận kỳ, ở bốn phía trong phòng bố trí một phen.
Sau khi bố trí xong, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ có thể yên tâm nói chuyện rồi.”
Nam tử đẹp trai đi tới bên cạnh nữ nhân, quan tâm hỏi: “Nương tử, đi đường mấy ngày, ngươi có mệt không?”
Nữ nhân bạch y lắc đầu, trên mặt nàng đầy ắp lo lắng: “Cũng không biết, chúng ta có thể tránh được truy sát của Đại cung chủ hay không.”
Nam tử đẹp trai an ủi: “Chúng ta đã chạy xa như vậy, chắc hẳn các nàng không đuổi kịp đâu, hơn nữa, ta đã đưa tin báo cho nghĩa huynh ta Yến Nam Thiên đến đây hội hợp với ta. Có nghĩa huynh ta ở đây, cho dù đám người Yêu Nguyệt đuổi kịp chúng ta, cũng không dám làm gì chúng ta đâu.”
Nghe đến đó, chân mày cau chặt của nữ tử, mới hơi giãn ra.
“Rầm rầm!”
Đột nhiên, ngay lúc này, chỉ nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận tiếng ồn ào.
Nam tử và nữ nhân vẻ mặt không khỏi căng thẳng một hồi.
Nhanh chóng nín thở, yên lặng chú ý động tĩnh dưới lầu.
Mà thư đồng mi thanh mục tú bên cạnh, trong mắt cũng hiện lên một tia tinh quang không hề phát hiện.
Lúc này, lầu dưới của Đồng Phúc Khách điếm, thình lình xông tới một đám nữ tử tuổi xuân mặc kình trang bạch y.
Những nữ tử này, từng người dung mạo xinh đẹp, cầm trong tay bảo kiếm, lộ ra tư thế hiên ngang, khí thế bất phàm, vừa nhìn là biết người trong giang hồ.
“Di Hoa cung làm việc, người không liên quan, lập tức rời đi.”
Một nữ tử kình trang trong đó, liếc mắt nhìn thực khách trong khách điếm, lạnh lùng cất tiếng nói.
Thấy đám nữ tử này lai giả bất thiện, khách hàng vốn đang dùng bữa trong khách điếm, giống như đã thương lượng từ trước, ‘soạt’ một cái, bèn vội vàng chạy khỏi khách điếm.
Đồng chưởng quỹ thấy thế, nhanh chóng hô: “Tiền cơm, tiền cơm, các ngươi còn chưa trả tiền cơm mà.”
Nhưng mà, không có một khách hàng nào nghe Đồng Tương Ngọc, trong nháy mắt, vốn gần hai mươi khách hàng trong đại sảnh, tức khắc đều chạy sạch.
Để lại Đồng Tương Ngọc, nghẹn họng không nói nên lời.
Nàng bất mãn hỏi đám nữ tử bạch y.
“Các ngươi là ai, vì sao muốn đuổi khách hàng của bọn ta đi?”
Nữ tử bạch y lạnh lùng liếc mắt nhìn Đồng Tương Ngọc, và Bạch Triển Đường, Quách Phù Dung chạy đến xem xét tình huống, lãnh đạm nói: “Bọn ta đến đây bắt phản đồ của Di Hoa cung, không liên quan tới người ngoài. Người không liên quan, mời lập tức rời đi, để tránh tổn thương người vô tội.”
Bạch Triển Đường, Quách Phù Dung nghe ba chữ ‘Di Hoa cung’, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Quách Phù Dung càng run rẩy một trận.
Hiển nhiên, bọn họ đều từng nghe tên của Di Hoa cung.
Đồng Tương Ngọc thấy nữ tử bạch y bảo nàng rời đi, tức khắc không phục nói: “Đây là khách điếm của bọn ta, ngươi bảo bọn ta rời đi nơi nào? Phải rời đi, cũng là các ngươi rời đi.”
Nữ tử bạch y nhìn chằm chằm Đồng Tương Ngọc, một câu cũng không nói.
Nhưng Đồng Tương Ngọc lại bị ánh mắt của đối phương, sợ đến mức trực tiếp trốn sau lưng Bạch Triển Đường.
“Triển Đường.”
Bạch Triển Đường vội vàng bảo vệ chưởng quỹ, cảnh giác nhìn chằm chằm đám người Di Hoa cung, không lên tiếng nữa.
Sau khi thấy hù được Đồng Tương Ngọc, nữ tử bạch y không tiếp tục để ý tới Đồng Tương Ngọc nữa.
Nàng hỏi một nữ tử bên cạnh: “Xác định Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô thì ở lại đây?”
Nữ tử kia khẳng định gật đầu nói
“Xác định.”
Nữ tử dẫn đầu tức khắc phân phó người bên cạnh: “Lục soát cho ta, nhất định phải tìm ra người hai vị cung chủ muốn.”
“Vâng.”
Nữ tử bạch y bên cạnh trả lời một tiếng, bèn lập tức tản ra, bắt đầu thăm dò trên dưới khách điếm.
Đồng Tương Ngọc thấy dáng vẻ lục tung của đệ tử Di Hoa cung, không nhịn được nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đừng làm rớt bể đồ cổ trong điếm của ta.”
Khách điếm vốn không lớn, rất nhanh, người Di Hoa cung, rất nhanh đã tìm ra được căn phòng Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô ở.
Giang Phong thấy đã bị người Di Hoa cung tìm được, cũng không ẩn nấp nữa, vội vàng mang theo thê tử của mình muốn chạy trốn.
Nhưng mà, người Di Hoa cung, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến.
Trực tiếp dùng trận pháp, bao vây phu phụ Giang Phong trong khách điếm.
Giang Phong không muốn thúc thủ chịu trói, bèn đánh nhau với đệ tử Di Hoa cung.
Chỉ có điều, Giang Phong thực lực có hạn, còn phải chiếu cố thê tử đang mang thai, căn bản không phải là đối thủ của đệ tử Di Hoa cung.
Không lâu sau, phu phụ bọn họ đã bị người Di Hoa cung bắt lại.
“A!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận