Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1881 - Hai đạo hắc bạch đều tập trung ở một chỗ

Nhóm người thở dài.
Mọi người thấy Đồng Tương Ngọc đã dẫn hai vị khách vào thì cũng không tiện đuổi người nữa, chỉ đành bước đến chào hỏi.
Lão Bạch vừa lau bàn, vừa hỏi thăm: “Hai vị, mời ngồi, các vị từ đâu đến vậy?”
Nam nhân trung niên có vẻ tiều tụy ngồi trên băng ghế, đại hán râu quai nón thì không ngổi mà cung kính đứng phía sau nam nhân tiều tụy kia.
“Khụ.”
Nam nhân tiều tụy ho khan một tiếng, rồi đáp lời lão Bạch: “Chúng ta từ nơi xa đến, không biết khách điếm có món gì ngon, làm cho chúng ta một mâm, lấy cho chúng ta thêm một bình rượu ngon nhất trong điếm nữa.”
Lão Bạch: “Món ăn trong khách điếm đều là những món ăn gia đình, rượu cũng là loại Trúc Diệp Thanh thông thường mà thôi.”
Nam tử tiều tụy cảm khái đáp: “Món ăn gia đình, ăn vào có hương vị như ở nhà. Rượu không quan trọng ở cái tên, chỉ cần có thể làm say lòng người là được.”
Lão Bạch cười tiếp lời: “Nghe khách quan nói chuyện là biết ngay người có học. Ta đây đi sắp xếp với nhà bếp, làm món rau xào cho các vị.”
Lão Bạch đang định bảo Lý Đại Chủy đi xào rau thì đúng lúc này lại thấy một người mặc váy lụa liền thân màu đen, mang theo đấu lạp, trên đấu lạp phủ một lớp lụa đen, hoàn toàn không thấy được diện mạo người áo đen này, cũng đang từ cửa bước vào.
Tuy rằng không trông thấy được diện mạo thực sự nhưng chiếc váy lụa đen liền thân phủ trên người nàng đã làm lộ rõ dáng người, không khó để người ta đoán được giới tính.
Đây là một nữ nhân.
Thậm chí còn là một người mà chỉ cần nhìn vóc dáng, không cần nhìn khuôn mặt đã biết là một mỹ nữ tuyệt thế, nghiêng nước nghiêng thành.
Vóc dáng của nàng đẹp đến nỗi khiến cho bất cứ kẻ nào cũng không quá quan tâm diện mạo của nàng.
“Ở trọ.”
Người mặc đồ đen vừa bước vào cửa đã nói luôn một câu.
Có điều, âm thanh của nàng rất khàn, nghe mà muốn đau tai.
Quá khó tin khi mà một người có dáng vẻ đẹp đến thế lại có giọng nói khó nghe đến vậy.
Trông thấy người mặc áo đen.
Lão Bạch, Đại Chủy, Lữ Tú Tài, nam tử tiều tụy, thậm chí cả hai nữ nhân là tiểu Quách và Đồng Tương Ngọc đều không tự chủ được mà hướng ánh mắt về phía người mặc áo đen lâu hơn bình thường.
Nam thì rất sửng sốt.
Nữ thì lộ vẻ ghen tỵ.
Lúc này, chỉ còn Lý Nguyên và hai tiểu bối là vẫn giữ được vẻ bình thản.
Lão Bạch nuốt một ngụm nước miếng, lên tiếng chào hỏi với người mặc đồ đen: “Khách quan là muốn ở trọ à? Nhưng chúng ta sẽ đóng cửa trong vài ngày tới.”
Lão Bạch còn chưa nói hết, đã thấy một luồng sáng từ trong tay người mặc áo đen bắn đến trước mặt lão.
Lão Bạch nhận lấy, vừa nhìn ánh sáng tỏa ra đã biết chắc chắn là vàng.
Chà, bây giờ mọi người đều thích thanh toán bằng vàng hay sao?
Lão Bạch còn chưa kịp choáng váng, hắn đã cảm thấy tay sạch trơn.
Thì ra là Đồng Tương Ngọc lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cuỗm vàng trong tay lão Bạch.
Tốc độ kia cực nhanh, khiến cho lão Bạch là người thành thạo về khinh công cũng cảm thấy không bằng...
Đồng Tương Ngọc ôm vàng vào lòng mà mừng vui khấp khởi, nàng nói với người mặc áo đen: “Chúng ta không đóng cửa đâu, mời khách quan lên lầu.”
Đám người bao gồm: tiểu Quách, Lữ Tú Tài, lão Bạch, Đại Chủy, Lý Nguyên đều giơ hai ngon tay đối với hành vi thấy tiền là sáng mắt của Đồng Tương Ngọc.
Còn Đồng Tương Ngọc mặc dù xấu hổ nhưng cũng vui vẻ.
Nhưng người mặc đồ đen không lên lầu mà ngồi bên dưới, bảo là muốn ăn cơm.
Còn người mặc đồ đen vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, trong điếm đã có hơn mười, hai mươi vì khách lục tục đến. Ví dụ như có một vị nam nhân trung niên có râu và lông mày được cắt tỉa giống hệt nhau, nhìn hắn như là có đến bốn cái lông mày vậy.
Còn có một vị đại hán mạnh mẽ cường tráng, mang theo một lão đầu có dáng vẻ gầy gò.
Còn có một vị công tử thanh lịch dẫn theo một thiếu nữ mỹ miều và mấy tỳ nữ xinh đẹp.
Còn vị thiếu nữ mỹ miều kia, dung mạo của nàng không hề thua kém Tiểu Long Nữ, nàng gọi vị công tử kia là biểu ca.
“...”
Tóm lại, tất cả những vị khách bước vào đều có gương mặt lạ hoắc, không có nổi một người quen trong đám người có trang phục kỳ lạ này, vừa nhìn đã biết không phải người thường rồi.
Căn nhà vốn chỉ là một khách điếm nhỏ bé đã nhanh chóng trở nên chật chội khi có quá nhiều những vị khách.
Có điều, mặc dù trong khách điếm rất đông, nhưng lại yên lặng một cách kỳ lạ.
Thậm chí là im lặng một cách đáng ngờ.
Không có một ai nói to.
Mọi người đều phối hợp với nhau, hoặc là uống rượu, hoặc là nhìn chăm chú cái bàn đến ngẩn người.
Chỉ cần khẽ phát ra âm thanh hơi to một chút là trở thành tâm điểm.
Đương nhiên, từ chuyển động đôi mắt của bọn hắn là biết được trong lòng của bọn họ không hề bình tĩnh giống vẻ bên ngoài.
Kể từ ngày khách điếm khai trương đến nay, chưa khi nào làm ăn tốt đến như vậy.
Chỉ tính riêng vàng, hôm nay Đồng Tương Ngọc đã kiếm lời một trăm lượng.
Nhưng, làm thế nào Đồng Tương Ngọc cũng không vui nổi.
Lúc này, trong lòng nàng đang rất lo lắng.
Bởi vì vài vị khách đến đây, chỉ cần là người bình thường thì đều nhìn ra bọn hắn không đơn giản.
Những người này đúng như lão Hình nói, rõ ràng là cao thủ của hai đạo hắc bạch trên giang hồ.
“Xong rồi, xong rồi, không nghĩ lại có nhiều người đến như vậy, phải làm sao bây giờ?”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang tập trung ở hậu viện, Đại Chủy và Lữ Tú Tài thì ở trong phòng, Đồng Tương Ngọc thì nôn nóng đi qua đi lại, trên gương mặt là vẻ rối rắm đến tột cùng.
Quách Phù Dung trách chưởng quầy: “Còn không phải là tại ngươi à, đã nói là để qua mấy ngày nữa rồi mở cửa, nhưng ngươi vừa nhìn thấy tiền đã quên sạch.”
Đồng Tương Ngọc tủi thân giải thích: “Ta biết đều là tại ta, nhưng khi ta thấy bọn hắn móc vàng ra thì lập tức không khống chế được tay mình, ta có thể làm gì được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận