Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 849 - Khó nhất là chịu ơn của mỹ nhân

Tử Hà nghe vậy thì trong lòng không khỏi khẽ động.
Miếng ngọc bội này do dự tay Lý Nguyên chế tạo, mà thực lực của Lý Nguyên thâm bất khả trắc, ngọc bội thực sự có năng lực đặc biệt gì sao?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức đánh ra một pháp lực tiến vào trong ngọc bội, nhìn xem ngọc bội có chỗ nào đặc biệt hay không.
Nhưng lúc này nàng mới phát hiện, pháp lực của mình bị một tầng cấm chế phong ấn lại, không thể nào điều động pháp lực được.
Tử Hà nói với Tôn Ngộ Không: “Ngươi giúp ta cấm chế…”
Nàng còn chưa nói hết lời thì đột nhiên một lực lượng đặc biệt bao vây ngọc bội, sau đó ngọc bội trực tiếp bay ra khỏi tay nàng, bay về bầu trời rất nhanh.
Tôn Ngộ Không thấy vậy thì lập tức phân thân đi bắt lại.
Nhưng mà ngọc bội trực tiếp xuyên qua hư không không còn khí tức, cho dù với tốc độ của Tôn Ngộ Không cũng không đuổi kịp.
Tôn Ngộ Không thấy vậy thì trong lòng lập tức trầm xuống, rốt cuộc kẻ đứng đằng sau là ai?
Hiện tại đầu mối duy nhất cũng mất đi, rốt cuộc phải làm sao mới có thể rời khỏi thế giới này?
Trong lòng Tôn Ngộ Không thầm ủ rũ.
“Là ai trộm đồ của ta?”
Tử Hà vừa tức giận vừa buồn bực, sốt ruột vô cùng.
Đây chính là lễ vật Lý Nguyên tặng cho ta đó!
Tôn Ngộ Không giải thích: “Hắn là người đứng sau việc giữ chúng ta lại thế giới này.”
“Kẻ đứng đằng sau? Là ai?” Thiết Phiến công chúa hỏi.
Tôn Ngộ Không: “Còn chưa rõ người cụ thể là ai nhưng chắc chắn có quan hệ với Phật môn.”
Lúc trước khi hắn còn chưa khôi phục ký ức và pháp lực thì thường mơ một giấc mơ.
Trong mơ, hắn ở bên trong một huyệt động, huyệt động này chính là Thủy Liêm động, trong Thủy Liêm động đặt hai món Kim Cô Bông và Kim Cô.
Cùng với âm thanh đang nói chuyện với hắn.
Nội dung trò chuyện là nói cho hắn biết, hắn vốn là đồ đệ của Đường Tăng, mang nhiệm vụ hộ tống Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh, chẳng qua yêu tính của hắn không thay đổi, kiêu căng khó thuần, cho nên bị giáng chức vào thế giới này.
Chỉ cần hắn tự nguyện đội Kim Cô, từ nay về sau thật lòng nguyện ý quy y Phật môn, hộ tống Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh thì hắn có thể khôi phục pháp lực.
Lúc trước, Chí Tôn Bảo không rõ nguyên nhân nhưng hiện giờ Tôn Ngộ Không hồi tưởng lại, tự nhiên hiểu ra, đây nhất định là thủ đoạn mà Phật môn sử dụng để thu phục hắn.
Hừ, muốn lão tôn ta tự nguyện đội Kim Cô, trừ khi sư phụ dặn dò, nếu không vĩnh viễn cũng không có khả năng!
Trong lòng Tôn Ngộ Không thầm cười nhạo.
Ở một nơi trong hư không.
Bồ Đề lão tổ cầm ngọc bội, khuôn mặt đầy ngạc nhiên.
“Kỳ lạ, thế mà lại không thể nhìn thấu chất liệu và đạo văn của miếng ngọc bội này.”
Quan âm cũng đang nhìn khối ngọc bội này.
Ngọc bội này không có linh khí tỏa ra, mặt ngoài điêu khắc đường nét tung hoành giao thoa, nàng dùng thần thức nhìn về phía ngọc bội cũng không nhìn ra điều gì dị thường.
Bồ Đề lão tổ suy nghĩ, lập tức xuất ra một tia pháp lực tiến vào trong ngọc bội.
Pháp lực đánh vào ngọc bội, lúc này bất ngờ xảy ra chuyện, chỉ thấy một luồng bạch quang tỏa ra từ ngọc bội.
Bạch quang này còn chói mắt hơn tinh thần, rực rỡ hơn cả thái dương, Bồ Đề lão tổ cũng không nhìn thẳng được.
Điều kinh khủng hơn là, nơi bạch quang chiếu qua, hư không giống như một quả trứng gà, dễ dàng bị cắt làm đôi.
Bồ Đề lão tổ cầm ngọc bội, đương nhiên bàn tay hắn cũng bị bạch quang chiếu đến.
Không đợi hắn kịp phản ứng gì, chỉ thấy bàn tay nước lửa khó tổn thương của hắn bị bạch quang cắt làm hai nửa.
Ngọc bội tuột khỏi tay hắn, đổi hướng trong hư không, bạch quang không ngừng tràn lan ra trong hư không theo ngọc bội, hư không không ngừng bị bạch quang cắt qua, thế giới cũng tan rã theo ngọc bội rơi xuống.
Mà cùng lúc đó, Phật quang kim sắc trên đỉnh đầu Chuẩn Đề đạo nhân cũng đột nhiên sáng lên một tia sáng trắng, đồng thời, bạch mang còn không ngừng lan ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Bồ Đề lão tổ và Quan âm đều bị biến cố đột nhiên xuất hiện làm ngạc nhiên cực kỳ.
Đặc biệt là Bồ Đề lão tổ, hắn băng bó bàn tay đẫm máu của mình, khuôn mặt đặc biệt khó coi.
Bàn tay của hắn cho dù là Hóa Huyết Thần đao cũng khó mà chém rách da, không ngờ lại bị miếng ngọc bội kỳ quái này phát ra bạch quang ung dung cắt đứt.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Tại sao trên miếng ngọc bội này lại cảm nhận được khí tức pháp tắc khủng bố khai thiên phủ nhận?
Không kịp nghĩ nhiều, Bồ Đề lão tổ lấy ra một cây phất trần, nhanh chóng phất về phía ngọc bội, chuẩn bị ngăn cản ngọc bội rơi xuống hư không.
Nhưng mà, phất trần của hắn vừa tiếp xúc với ngọc bội bắn ra bạch quang thì phất trần đã bị cắt thành bột vụn.
Quan âm thấy vậy thì cũng lập tức xuất ra một đóa liên hoa màu vàng ngăn phương hướng ngọc bội rơi xuống.
Nhưng mà liên hoa Hậu thiên linh bảo thượng phẩm ở trước mặt ngọc bội tỏa ra bạch quang thì còn mềm hơn cả tào phớ, dễ dàng bị ngọc bội cắt đứt, chia làm mấy nửa.
Tốc độ của ngọc bội không bị ảnh hưởng một chút nào, tăng thêm tốc độ tiếp tục trượt xuống dưới, vết nứt hư không càng ngày càng dài.
Sau khi Bồ Đề lão tổ đã sử dụng các loại pháp bảo, Tiên thiên linh bảo cố gắng khống chế, nhưng cho dù là pháp bảo hay là Tiên thiên linh bảo chỉ cần bị ánh sáng trắng của ngọc bội bắn trúng thì tất cả sẽ chia thành hai.
Ánh sáng trắng ngọc bội này phát ra cho dù là bất cứ vật gì chạm vào là bị hủy.
Dùng hết sức mình cũng không thể ngăn được ngọc bội trượt xuống. Bồ Đề lão tổ và Quan âm vừa kinh ngạc vừa tức giận, vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, không biết nên thế nào mới tốt.
Ngọc bội nào rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?
Cho dù là Tiên thiên linh bảo cũng không kỳ lạ như vậy?
Rầm rầm rầm!
Trái đất đang rung chuyển, hư không đang sụp đổ, Hỗn Độn đang cuồn cuộn.
Đám người Tôn Ngộ Không, Tử Hà, Thiết Phiến công chúa đột nhiên cảm nhận được thế giới này đang dao động, ngay sau đó bọn họ nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng từ trên trời xẹt qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận