Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 453 - Đã nói là gả một tặng một, sao lại không có động tĩnh?

Để cho một người đường đường là tam công chúa Long tộc ta đây hành lễ với lão già trông cửa, ổn sao? Cho dù hồng hoang xuất hiện thêm một Thánh Nhân, ta hành lễ với một lão già trông cửa! Ngao Thốn Tâm không thèm nhìn lấy Dương Hòe, trực tiếp đi vào cửa lớn.
Nhưng nàng vừa đi tới trước mặt Dương Hòe, đột nhiên lảo đảo, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, cứ như vậy trực tiếp quỳ trên mặt đất, đúng lúc quỳ gối trước mặt Dương Hòe.
Ngao Thốn Tâm mơ màng.
Tình hình gì vậy? Ta tốt xấu gì cũng là Kim Tiên sơ kỳ, sao ngay cả đi bộ không vững? Ngao Châu và Ngao Thính Tâm thấy đường tỷ quỳ gối trước mặt Dương bá, không khỏi mở to tròng mắt.
Sao đường tỷ lại làm đại lễ? Chẳng lẽ nàng biết thân phận thật sự của Dương bá? Ngao Thốn Tâm đỏ mặt, vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, đi tới bên cạnh Ngao Châu.
Lạ, thật sự quá kỳ lạ!
“Thốn Tâm tỷ tỷ, sao ngươi lại hành đại lễ với Dương bá?”
Ngao Châu nhỏ giọng hỏi đường tỷ.
Ngao Thốn Tâm: “...”
“Thật ra vừa rồi ta đi không vững.”
Nàng giận dữ nói.
Thì ra là Dương bá âm thầm ra tay.
Ngao Châu giật mình gật đầu.
Bước vào trong viện.
Ngao Thính Tâm nhìn biển hoa đầy viện, không khỏi lộ vẻ mê say.
Nghe phụ vương nói, những bông hoa trong viện này đều là từng thế giới Đại Thiên, còn có thổ nhưỡng trên mặt đất đều là Hỗn Độn Tức Nhưỡng, thần thông như thế quả thực khiến cho người ta thán phục.
Muội muội có thể gả cho Lý Nguyên thật sự là phúc khí lớn.
Ngao Thốn Tâm vẫn còn suy tư chuyện té ngã vừa rồi, nàng đột nhiên nhìn thấy Ngao Thính Tâm ngây ra, không khỏi nhìn theo ánh mắt của đường muội.
Hả, viện lạc này thật đẹp, chỉ là, không đến mức nhìn đến xuất thần như thế, nàng đưa tay lắc lắc trước mắt Ngao Thính Tâm: “Ngươi mất hồn rồi sao?”
Ngao Thính Tâm bị đường tỷ làm cho giật mình, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Ngao Thốn Tâm cảm khái nói: “Không thể tưởng được, bình thường ngươi ăn mặc chỉnh tề, ta còn tưởng ngươi chỉ thích chinh chiến sa trường, không ngờ ngươi cũng si mê hoa tươi như vậy.”
Xem ra nữ tử chung quy vẫn là nữ tử.
Ngao Thính Tâm thấy đường tỷ hiểu lầm, không khỏi giải thích: “Ta vốn không phải đang thưởng thức hoa tươi, ta nghe phụ vương nói, những bông hoa tươi này đều là từng thế giới Đại Thiên, cho nên lúc này mới nhìn đến say mê.”
Ngao Thốn Tâm chớp mắt nghi ngờ: “Thế giới Đại Thiên? Có nhầm không vậy, ngoại trừ... Thánh Nhân ra, thì ai còn có thể bồi dưỡng ra nhiều thế giới Đại Thiên trong hoa như vậy?”
Ngao Thính Tâm: “Ta đã nói với ngươi, Lý Nguyên rất phi phàm.”
Ngao Thốn Tâm kiên quyết không tin: “Cho dù hắn bất phàm không thể nuôi dưỡng những đóa hoa này thành thế giới Đại Thiên được!”
Ngao Thính Tâm thấy đường tỷ không tin, nàng cũng hết cách.
Bởi vì cảnh giới hiện tại của nàng không đủ để nhìn ra đạo vận của thế giới trong hoa, không biết nên chứng minh lời nói của mình như thế nào.
Ba người họ một đường đi đến viện bên cạnh hồ, đúng lúc nhìn thấy Lý Nguyên đang cầm một con dao nhỏ điêu khắc một tượng người trong mái đình trong viện.
Tượng người đã bắt đầu thành hình, nhưng ngũ quan và các chi tiết khác vẫn chưa được xử lý xong.
Ngao Thốn Tâm nhìn thấy dáng vẻ của Lý Nguyên, cả người giống như bị sét đánh, ánh mắt không dời đi được.
Trời à, người này đẹp trai quá rồi.
Mặt ngọc tuấn tài, nhưng lại không mất khí phách anh vũ.
Nho nhã phong lưu, giữa hai hàng lông mày tràn ngập vẻ hưng phấn.
Ngao Thốn Tâm chưa từng nghĩ tới trên thế giới này còn có nam tử ngọc thụ lâm phong như thế.
Hai mắt nàng luôn nhìn trên người Lý Nguyên, rất lâu vẫn không dời đi được.
Vậy mà Ngao Châu lại nói tướng mạo này là cũng được, đây đâu phải là cũng được, đây quả thực là quá được ấy chứ! Hiện tại Ngao Thốn Tâm đột nhiên hiểu được tại sao Ngao Châu lại bị lừa đến xoay vòng, dù là thái quá thì nàng cũng tin.
Đối mặt với nam tử đẹp trai như vậy, Ngao Thốn Tâm cảm thấy, cho dù nàng biết rõ đối phương nói dối, nàng không đành lòng vạch trần.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh nam tử tươi mát tuấn dật như thế, nàng cũng tình nguyện sống mãi trong lời nói dối của đối phương.
Ngao Thính Tâm thấy Lý Nguyên, cũng bị kinh diễm đến.
Nàng luôn biết Lý Nguyên cao thâm khó lường, lại không ngờ đối phương anh tuấn như vậy.
Ngao Thính Tâm đột nhiên nhớ tới lời phụ vương lúc trước: Muốn cùng gả nàng cho Lý Nguyên, nói là gả một tặng một.
Hây, tại sao phụ vương lại nói lời này, mà không có động tĩnh gì, sao có thể nói lời không giữ lời chứ!
“Ông chủ, ta dẫn hai tỷ tỷ đến thăm ngươi đây.”
Ngao Châu nhìn thấy Lý Nguyên, lập tức lộ ra tươi cười phát ra từ nội tâm.
Nàng vẫn gọi Lý Nguyên là ông chủ giống như xưng hô trước đó.
Lý Nguyên thấy Ngao Châu, không khỏi mỉm cười.
Sắp ngất rồi, sắp ngất rồi! Nhìn thấy nụ cười của Lý Nguyên, trong lòng Ngao Thốn Tâm thét chói tai không thôi.
Chỉ cảm thấy thế giới trở nên sáng hơn ba phần.
Trái tim Ngao Thính Tâm loạn nhịp, cũng đập thình thịch không ngừng, nhanh hơn bình thường gấp đôi.
Lần đầu tiên nàng đích thân cảm nhận được cái gì gọi là tim đập thình thịnh.
Lý Nguyên nói với Ngao Châu: “Các ngươi lại đây ngồi đi.”
Ngao Châu dẫn hai tỷ tỷ đến mái đình.
“Thính Tâm bái kiến Lý công tử.”
Ngao Thính Tâm đi tới trước mặt Lý Nguyên, ánh mắt hời hợt, hoàn toàn không dám nhìn thẳng mặt Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu với Ngao Thính Tâm: “Ngồi đi.”
Giờ phút này, Ngao Thốn Tâm rốt cục cũng lấy lại tinh thần từ trong vẻ đẹp của Lý Nguyên.
Bổn tiểu thư chính là tam công chúa Long tộc, nhất định phải duy trì bình tĩnh, bình tĩnh.
Nàng thấy Lý Nguyên thấy bọn họ đến nhưng vẫn ngồi trên ghế điêu khắc tượng người trong tay, không có chút ý muốn đứng dậy nghênh đón, trong lòng có chút không thoải mái.
Cảm thấy người này không có nghi thức.
Chảnh cái gì mà chảnh, không phải chỉ là đẹp trai thôi sao?
Đừng tưởng đẹp trai là có thể làm gì thì làm, bổn tiểu thư không mắc bẫy của ngươi đâu.
Trừ khi ngươi lấy ta, ta mới nhân nhượng ngươi! Trong đầu Ngao Thốn Tâm tự biên tự diễn, đảo qua vô số ý niệm trong đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận