Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1270 - Mì trộn tương không phải ta làm, là công tử làm!!

Lúc trước, nàng cảm thấy đồ nướng buổi trưa, đã là món ăn ngon nhất trên thế giới.
Sau đó, nàng ăn trái cây trong vườn, cảm thấy trái cây và thịt nướng, mỗi thứ một vẻ.
Nhưng giờ phút này, sau khi ăn xong bát mì trộn này.
Nàng phát hiện, gì mà đồ nướng, gì mà trái cây, hoàn toàn không thể sánh được.
Nành không hiểu được, sao một phần mì lại có thể ngon như vậy?
Khiến cả thể xác và tinh thần người khác đều tràn ngập vui thích cực hạn?
Tô Trường Ly lúc này cũng giống như Hoàng Vĩ Kỳ, say mê trong mỹ vị cực hạn của mì trộn tương.
Nếu nói đồ nướng, trái cây đã ăn trước đó thơm và ngon, thì bát mì trộn tương này là hưởng thụ.
Trong cung mỗi bữa có ba mươi sáu món, cộng lại tất cả cũng không ngon bằng bát mì trộn tương này.
Nàng không biết, rốt cuộc phải có kỹ năng nấu nướng như thế nào mới có thể làm ra món ăn cực ngon như vậy?
Chẳng lẽ, Thược Dược thực sự dùng kỹ năng nấu nướng nhập đạo?
Nàng nghĩ bát mì trộn tương này là Thược Dược làm.
Hoàng Vĩ Kỳ cũng nghĩ như vậy.
Nàng ăn xong mì xào trong miệng, vẻ mặt hâm mộ nói với Thược Dược: “Thược Dược tỷ tỷ, mì trộn tương ngươi làm ngon quá, còn ngon hơn đồ nướng nữa.”
Thược Dược thản nhiên nói: “Mì trộn tương không phải do ta làm, là công tử làm.”
Hoàng Vĩ Kỳ và Tô Trường Ly nghe vậy, lập tức ngơ ngác.
Các nàng không thể tin mà nhìn Lý Nguyên.
Hoàn toàn không ngờ, món mì trộn tương ngon lành siêu cấp vô địch lại do cữu cữu làm.
Hóa ra Thược Dược không nói bậy.
Cữu cữu thật sự biết nấu ăn, hơn nữa đồ ăn làm ra, ngon hơn đồ ăn của Thược Dược gấp trăm lần.
Lấy lại tinh thần, Hoàng Vĩ Kỳ kích động hỏi cữu cữu: “Cữu cữu, mì trộn tương ngươi làm, sao lại ngon như vậy?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Cẩn thận là được.”
Hoàng Vĩ Kỳ nói: “Ta cũng rất cẩn thận, nhưng vĩnh viễn không nấu ra được mùi vị như cữu cữu.”
Chuyện này là đương nhiên, ngoại trừ cẩn thận, Lý Nguyên còn dung nhập đạo vận vào đồ ăn.
Đây không phải là thứ mà ai cũng có thể học được.
Cho dù là Thược Dược, cũng chỉ mới học được chút đỉnh thôi.
Tô Trường Ly và Hoàng Vĩ Kỳ tập trung ăn mì.
Chỉ một lúc sau, cả hai đã ăn sạch bát mì.
Là “sạch” theo nghĩa đen.
Trong bát ngay cả một chút hành cũng không còn.
Nếu không có người ngoài, Hoàng Vĩ Kỳ cảm thấy mình còn muốn thêm bát nữa.
Mùi vị của bát mì trộn tương này, chắc chắn vô cùng ngon.
Ăn mì xong, lúc hai người còn chưa ăn đủ, mới nhớ ra bên cạnh còn có một bát canh cải trắng chưa uống.
Vừa rồi chỉ lo ăn mì, hoàn toàn quên uống canh.
Chỉ là, canh cải trắng này, nhìn như một món canh suông, cũng không biết mùi vị như thế nào.
Mang lòng thử một lần, Tô Trường Ly nhấp một ngụm.
Nước canh vào miệng, Tô Trường Ly chỉ cảm thấy toàn bộ da đầu đều nứt ra.
Đây thực sự là canh sao?
Canh sao lại ngon như vậy?
Canh trong như nước, vị đậm như rượu, thơm ngát bốn phía, không dầu không ngấy, thơm nồng mùi của thịt gà, hoa giao và sò khô.
Tô Trường Ly cảm thấy, tất cả món canh mình đã uống trong Đại Lý Hoàng cung đều chẳng là gì cả.
So sánh với canh cải trắng này, canh kia chỉ là nước rửa chén!
“Cữu cữu, canh này ngon quá, cũng là ngươi làm sao!”
Hoàng Vĩ Kỳ kinh ngạc hỏi cữu cữu.
Lý Nguyên lúc này mới ăn xong món mì trộn tương.
Hắn thấy dáng vẻ tròn mắt kinh ngạc của Hoàng Vĩ Kỳ, không khỏi có chút muốn cười.
Hắn trả lời: “Là ta làm, cái này gọi là cải trắng luộc, nhìn thì đơn giản, thực ra cách làm rất phức tạp...”
Lý Nguyên đơn giản nói với Hoàng Vĩ Kỳ cách làm cải trắng luộc.
Hoàng Vĩ Kỳ vừa nghe vừa liên tục tặc lưỡi.
“Món canh này nhìn rất loãng như vậy, không ngờ quá phức tạp như vậy, chẳng trách ngon thế!”
Ăn uống xong.
Tô Trường Ly và Hoàng Vĩ Kỳ đều cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Hoàn toàn chưa ăn đủ!
Chỉ là, cữu cữu vốn không nói có thể liếm bát!
Hai người họ chỉ đành tiếc nuối!
Thược Dược thu dọn bát đĩa.
Vốn Tô Trường Ly cảm thấy có lẽ Lý Nguyên nên truyền thụ công pháp cho bọn họ.
Để nàng có thể nhân lúc tìm hiểu cấp bậc tu luyện của Hồng Hoang, cục diện thế giới có đại thế lực, đại năng tuyệt thế nào.
Nhưng Lý Nguyên vốn không có dự định truyền thụ công pháp, mà để hai người họ về phòng nghỉ ngơi.
Tô Trường Ly không đi, nàng trực tiếp hỏi Lý Nguyên: “Trẫm đến đây là vì tu luyện công pháp, lúc nào ngươi mới truyền thụ công pháp cho trẫm?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Đợi lúc nào ngươi gọi ta là cữu cữu, đến lúc đó hẵng nói.”
Cữu cữu còn chẳng thèm gọi một tiếng, đã muốn học công pháp của hắn, đương nhiên Lý Nguyên sẽ không đồng ý.
Dù sao, nếu như Tô Trường Ly không xem hắn là cữu cữu thì cũng chẳng có quan hệ gì với hắn. Lý Nguyên có thể cho một người không có quan hệ gì ở lại, cho nàng ăn là đã nhân từ lắm rồi, là đã nể mặt Hoàng Thiên Anh rồi.
Tô Trường Ly nghe vậy, trong lòng không cam lòng.
Nói như vậy, chẳng phải hắn vĩnh viễn sẽ không truyền thụ công pháp cho trẫm hay sao?
Bởi vì nàng vĩnh viễn sẽ không gọi Lý Nguyên là cữu cữu!
Nếu đã như vậy thì trẫm không cần thiết ở lại nơi này nữa?
Chi bằng rời đi cho rồi.
Nàng đang muốn nói rời đi.
Chỉ là lời nói đến bên miệng, bỗng nhiên nàng nhớ đến nàng vẫn chưa hái quả Ngũ Hành.
Nếu đã gặp linh quả hiếm thấy như vậy, không hái mấy quả, vậy chẳng phải là tiếc nuối hay sao?
Tục ngữ nói rất hay, trời cho không lấy, ghét sét đánh bổ!
Nghĩ đến đây, nàng lập tức cảm thấy vẫn nên ở lại thêm mấy ngày, đợi lén hái quả Ngũ Hành… không, là có được, đến lúc đó rời khỏi nơi này cũng không muộn.
Tiện thể, còn có thể ăn thêm mấy bữa cơm!
Trong đầu Tô Trường Ly hiện lên một suy nghĩ.
Đêm tối.
Trời vừa tối không bao lâu, Tô Trường Ly đã bay ra khỏi phòng mình, sau đó xuất phát về phía vườn quả.
Nàng chuẩn bị đi hái quả Ngũ Hành.
Bước vào vườn quả, Tô Trường Ly dựa theo trí nhớ ban ngày, xuất phát về phía vị trí của quả Ngũ Hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận