Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 260 - Lão Tử tức đến hộc máu!

Phù phù! Đơi phát tiết được một lúc xong, hắn lúc này mới lấy ra một ngọc phù, sau khi cung kính nói vài câu với ngọc phù, hắn bỗng chốc nắm được một pháp quyết.
Sau đó, chỉ thấy ngọc phù đột nhiên mọc ra một đôi cánh, phá vỡ hư không rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ đợi thời gian khoảng nửa chén trà, khoảng không nổi loạn của Từ Hàng đạo nhân đột nhiên trở nên vặn vẹo, tiếp sau đó một bóng người hiện ra từ trong hư không.
Từ Hàng đạo nhân nhìn thấy người đến không khỏi vui mừng khôn xiết.
Hắn vội vàng cung kính quỳ xuống hành lễ: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Người đến chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trải qua một khoảng thời gian tự kỷ, hắn cuối cùng đã dần dần khôi phục trở lại khỏi nỗi nhục nhã ban đầu.
Lần này nhận được tin tức kế hoạch của đệ tử thất bại, hắn bèn tự mình đến xem xét tình hình.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy Từ Hàng đạo nhân áo bể tan tành, toàn thân máu tươi lan tràn, vết thương chồng chất, không khỏi giận tím mặt: “Là người nào cả gan làm loạn như thế, lại dám tổn thương đệ tử Xiển giáo ta?”
Thấy sư phụ giận tím mặt, trong lòng Từ Hàng đạo nhân không khỏi mừng thầm, xem ra mình suy nghĩ cố ý không trị liệu thương thế quả nhiên sáng suốt.
Trong lòng hắn mừng thầm, trên mặt lại lộ vẻ mặt bi thương: “Người này lai lịch cụ thể ra sao, đệ tử không biết, chỉ biết hắn thật sự cuồng vọng đến cực điểm, không có chút cô trọng Xiển giáo và sư phụ.
Hơn nữa hắn còn biết rõ kết hoạch dẫn độ Thương Thanh Quân của lão sư, đệ tử nghi ngờ sau lưng người này có Thánh Nhân sai sử, cho nên mới lớn lối như thế.”
Vừa nói, Từ Hàng đạo nhân không khỏi rơi vài giọt nước mắt: “Huhu, đệ tử cuối cùng còn bị hắn bắt quỳ xuống.
Vốn đệ tử tình nguyện chết không muốn chịu bị hắn vũ nhục, chỉ là muốn báo tin cho sư phụ, thế nên mới nhẫn nhục sống tạm bợ.”
Về chuyện đại tiện trên đỉnh đầu, hắn không có không biết xấu hổ nói ra, nếu không khiến sư phụ ghê tởm thì xong rồi.
Nghe thấy Từ Hàng bị ép phải quỳ xuống, lửa giận trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn tăng vọt, đốt từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu.
Lúc trước hắn bị khí thế Dương Hoè ép quỳ xuống, vì vậy đặc biệt nhạy cảm đối với chữ quỳ này.
Hôm nay đệ tử cũng bị ép phải quỳ xuống, hắn lập tức nghĩ đến nhục nhã lúc trước bản thân chịu đựng.
Trong lòng vẫn thấy nghẹn khuất, trực tiếp bùng nổ.
Không thể tha thứ!
Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức lớn tiếng hỏi đệ tử: “Tên cuồng đồ làm nhục Xiển giáo ta, tổn thương đệ tử ta, nếu không rút gân lột da hắn, người đời sẽ coi Xiển giáo ta dễ bắt nạt!”
Từ Hàng đạo nhân thấy sư phụ tức giận như thế, không khỏi vui mừng quá đỗi, chỉ cảm thấy lập tức có thể báo thù rửa hận.
Hắn nhanh chóng đáp lại sư phụ: “Hắn nói hắn ở Mã gia trang ngoài thành Triều Ca.”
Mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn giận dữ nói: “Đi, đích thân ta muốn xem, ai dám đối nghịch với Xiển giáo ta.”
Từ Hàng đạo nhân: “Ta dẫn đường cho sư phụ.”
Hai người rất nhanh đã đi tới địa điểm xảy ra chuyện trước đó.
Từ Hàng đạo nhân triển khai thần thức, trong nháy mắt phát hiện chiếc xe ngựa của Thương Thanh Quân.
Hắn kích động nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Sư phụ, tìm được rồi.”
Chiếc xe ngựa bây giờ dừng ở bên cạnh một trang viên hơn mười dặm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười lạnh lùng nói: “Lại còn dám ở lại, quả nhiên cuồng vọng.”
Trong mắt Từ Hàng đạo nhân hiện lên một chút vẻ âm độc: “Đây gọi là không biết sống chết.”
...
Thương Thanh Quân dừng lại, xuống xe ngựa ở ngoài trang viên.
Nàng đánh giá tình hình trang viên.
Cả trang viên được một loạt hàng rào quây xung quanh, trên hàng rào mọc lan tràn các loài thực vật như dây thường xuân, cây tử đằng, hoa nở khoe sắc sặc sỡ, lộ vẻ tình thơ ý hoạ đặc biệt.
Mặc dù ngôi nhà trong trang viên không xa hoa, nhưng tinh xảo trang nhã.
Còn có vài chỗ trong vườn hoa và rừng quả sừng sững, trái cây lưu quang đủ mọi màu sắc xung quanh, nhìn cảnh đẹp ý vui đặc biệt.
Thương Thanh Quân liếc mắt đã thích trang viên tĩnh lặng tự tại, chỉ có điều, mẫu thân của nàng Thương Khương thị thấy tử không thấy một chút trang nghiêm khí phái, không lộng lẫy tráng lệ, không ngói xanh hoa lệ, trong lòng cũng có chút không thích.
Con gái của mình là hoàng hậu đấy, tại sao có thể keo kiệt ở chỗ này được: “Đây sẽ là nhà của ngươi à, nhìn có phần đơn sơ.”
Giọng điệu Thương Khương thị ghét bỏ hỏi Lý Nguyên..
“Nương.”
Thương Thanh Quân có phần ngại ngùng lôi kéo ống tay áo mẫu thân.
“Viện có cây xanh bóng mát, cảnh sắc tươi đẹp, hoa cỏ tươi tốt, đặc biệt tình thơ ý hoạ, ta cảm thấy đẹp hơn nhà tường cao rộng lớn rất nhiều.”
Thương Khương thị thản nhiên nói: “Đẹp mắt là đẹp mắt, nhưng không ngăn được đạo tặc và thổ phỉ.”
Chỉ là giọng nói của nàng thay đổi: “Hẳn là không có bọn trộm cắp có mắt mù quan tâm nơi này.”
Thương Thanh Quân thấy mẫu thân càng nói càng quá đáng, lúng túng lập tức không biết nên làm thế nào cho phải.
Nàng không rõ, mẫu thân bình thường rõ ràng ngay thẳng hiền hòa, càng chưa từng ruồng bỏ nghèo khó ham thích sang giàu, tại sao bây giờ đột nhiên trở nên buôn như vậy!
“Đi vào ngồi đi.”
Vẻ mặt Lý Nguyên bình tĩnh nói với Thương Thanh Quân, căn bản không thèm liếc mắt nhìn Thương Khương thị.
“Thật xin lỗi, mẫu thân của ta không phải cố ý.”
Thương Thanh Quân nhỏ giọng nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi cười với Thương Thanh Quân.
Đương nhiên hắn sẽ không so đo quá nhiều với một lão thái bà người trần mắt thịt.
Thương Thanh Quân nhìn thấy nụ cười của Lý Nguyên, chỉ cảm thấy vườn hoa trong sân không rực rỡ như vậy, tim đập không khỏi có phần tăng tốc.
Thương Khương thị chú ý tới dáng vẻ con gái nói nhỏ ở bên tai Lý Nguyên, không khỏi nhíu mày.
Xem ra, còn phải thêm chút sức, để con gái và nam tử này kết thúc hoàn toàn mới được, suy cho cùng con gái có mệnh cách hoàng hậu, không thể qua lại quá gần với nam tử khác.
Thương Thanh Quân đi tới vị trí cửa lớn hàng rào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận