Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1354 - Ta chính là cảm thấy mặt mũi ngươi hơi thiếu đánh!

Đáng tiếc, lão đầu này ngay cả sư phụ còn phải gọi là tiền bối, Cố Thành cũng không dám đắc tội lẫn mạo phạm.
Nếu như lựa chọn kiểu thứ hai thì tuy thu hoạch phong phú nhưng nếu như đắc tội tới cao nhân tuyệt thế gì đó, vậy thì được không bù nổi mất.
Quên đi, vẫn nên nhịn một chút vậy.
Cuối cùng Cố Thành lựa chọn cái thứ nhất.
Cái này cái bảo thủ nhất.
Mặc dù trong đầu đảo qua vô số suy nghĩ nhưng Cố Thành lại không dám chần chờ mà vội vàng khom người hành lễ với Dương Hòe một cái: “Tại hạ Cố Thành, ra mắt Dương tiền bối.”
Dương Hòe thản nhiên liếc nhìn Cố Thành một chút:
“Chát.”
Đột nhiên, hắn kích động tát cho Cố Thành một bạt tai mà không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, tát đến mặt mày Cố Thành ngơ ra.
Chỉ thấy trên mặt Tam Thanh đầy vẻ ngạc nhiên, tất cả mọi người đều ngẩn ra nhìn chằm chằm vào Dương Hòe, không biết nên làm gì.
Bầu không khí tức thì giống như ngưng đọng lại.
Chỉ có Dương Hòe là vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình chân như vại, cứ như một cái tát vừa rồi không phải hắn tát vậy.
Vẫn là Cố Thành có phản ứng trước nhất, hắn bụm lấy gương mặt đẹp trai của mình, vừa tức vừa gấp, đỏ mắt nhìn Dương Hòe hỏi: “Ngươi, ngươi… vì sao lại đánh ta?”
Lúc này hắn đang cật lực ngăn lại lửa giận trong lòng không để cho mình hét lên tới.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng vội lên tiếng hỏi: “Dương tiền bối, chẳng lẽ tiểu đồ đã đắc tội tiền bối ở chỗ nào sao?”
Dương Hòe bình thản nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy mặt mũi hắn hơi khó ưa, nhìn có vẻ đang thiếu ăn đòn.”
Thật ra nguyên nhân thực sự là do trước đó Cố Thành mở miệng ba hoa đã đắc tội với Đát Kỷ, cho nên Dương Hòe mới trút giận cho Đát Kỷ mà thôi.
Mặt mũi khó ưa?
Cố Thành: “…”
Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới, đối phương lại vẻn vẹn vì loại lý do vô căn cứ này mà tát hắn một cái.
Thật đúng là quá không nói đạo lý rồi.
Tức chết ta rồi!
Dáng vẻ ta khó ưa hay không thì liên quan gì tới ngươi chứ!
Hắn cũng rất muốn tát Dương Hòa một bạt tai, nói dáng vẻ ngươi mới khó ưa.
Nhưng hắn lại không dám ra tay.
Dù sao đây chính là tồn tại mà ngay cả Thánh Nhân còn phải gọi tiền bối, Cố Thành sao mà dám đánh trả được chứ?
Nhưng cứ vậy không duyên không cớ bị tát cho một bạt tai, hắn rất không cam tâm, cảm giác khó chịu dữ đội gần như sắp bóp méo cả lục phũ ngũ tạng của hắn.
Hắn không ngờ mình lại gặp phải một vị tiền bối quái gở như vậy!
Quá oan uổng mà.
“Ting.”
Đúng vào lúc này, hệ thống đã kịp thời ban bố nhiệm vụ:
“Ký chủ bị nhục nhã, cho ra ba hạng mục sách lược lựa chọn.”
“Lựa chọn một, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ký chủ bị người không duyên không cớ tát một bạt tai, đương nhiên không thể chịu được, cần phải tát trở về. Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng chục tỷ điểm công đức Thiên đạo.”
“Lựa chọn hai, tiền bối đã ngại mặt mày ký chủ khó ưa, thế thì ký chủ lập tức thay đổi dung mạo, dùng cái này để lấy lòng tiền bối. Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng cho ký chủ một trăm triệu điểm công đức Thiên đạo.”
“Lựa chọn ba, ký chủ nằm gai nếm mật giữ im lặng, tạm thời nuốt cơn giận này xuống, đợi tương lai báo thù rửa hận. Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng cho ký chủ một kiện hạ phẩm Tiên thiên linh bảo: bộ đồ ninja rùa.”
Cố Thành nhìn ba hạng mục lựa chọn, rất muốn lựa chọn hạng mục thứ nhất.
Nhưng hắn biết, nếu như lựa chọn hạng mục thứ nhất thì với tu vi hiện tại của hắn cơ bản cũng không có khả năng hoàn thành.
Chỉ sợ hắn vừa mới chuẩn bị ra tay thì đã bị Dương Hòe đập chết rồi.
Về phần hạng mục lựa chọn thứ hai thì quá uất ức, quá hèn mọn rồi. Cố Thành luôn coi mình là nhân vật chính, sao có thể ăn nói khép nép lấy lòng người khác như thế được chứ?
Đương nhiên không thể tiến hành được.
Thế thì chỉ còn hạng mục thứ ba nhìn có vẻ chọn được.
Chẳng qua lựa chọn hạng mục thứ ba ban thưởng bộ đồ ninja rùa… cái tên này khiến cho người ta rất là khó chịu!
Ta là nhân vật chính, ta không muốn làm Ninja rùa!
Trong lòng Cố Thành liên tục xoắn xuýt, còn Nguyên Thủy Thiên Tôn ở bên cạnh thì da mặt thẳng co quắp, biểu cảm trên mặt hết sức phức tạp.
Đồ đệ thân yêu bị bạt tai, hắn đương nhiên đau lòng.
Đặc biệt là vẫn luôn cảm thấy lý do kiểu này không có căn cứ.
Nhưng đối phương là Thánh Nhân Thiên đạo, quản gia của Lý tiền bối nên hắn đương nhiên không thể, cũng không dám vì đồ đệ thân yêu ra mặt làm chủ được.
Phải biết rằng, vị này chính là đương sự đã từng tát hắn một bạt tai vang dội!
Thật là sầu chết người ta mà!
Sao Dương tiền bối lại không thích gương mặt của Cố Thành được chứ?
Mặt mũi của Cố Thành cũng không tính là buồn nôn mà đúng không?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn mặt của Cố Thành một chút.
Tuy không có nét đẹp trai của ta nhưng không phải cũng là ngũ quan thanh tú sao?
Dương Hòe tát Cố Thành một cái, cũng không tiếp tục để ý tới Cố Thành nữa.
Hắn nói với Tam Thanh: “Các ngươi đi vào đi.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn âm thầm thở dài, an ủi đồ đệ thân yêu: “Việc này không cần phải để ở trong lòng, Dương tiền bối là Thánh Nhân Thiên đạo, có thể bị Dương tiền bối tát một bạt tai cũng không tính là mất mặt.”
Cố Thành còn có thể nói được gì chứ?
Tuy trong lòng hắn cực kỳ khó chịu nhưng đương nhiên không dám biểu lộ ra ở trước mặt Dương Hòe.
Có điều hắn cũng đã âm thầm hạ quyết tâm.
Việc này sẽ không cứ tính như vậy.
Bởi vì có cái gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, một ngày nào đó tu vi của ta sẽ vượt qua ngươi!
Thánh Nhân Thiên đạo thì đã sao?
Đến lúc đó ta muốn cho ngươi biết cái gì gọi là nhân vật chính không thể bị sỉ nhục!
Lão Tử đi vào cửa, hỏi Dương Hòe: “Dương tiền bối, không biết bây giờ công tử đang ở tòa viện nào?”
Dương Hòe nói: “Bây giờ công tử đang ở vườn rau, chính các ngươi tự đi đi.”
Lão Tử: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận