Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1945 - Đây không phải tự làm khó mình sao!

Tô Dung Dung suy đoán: “Hay là hắn thấy bằng hữu của mình, thần trộm Kỷ Vô Danh bị quan phủ bắt giữ, vì sợ hãi nên mới rời xa giang hồ.”
Sở Lưu Hương: “Mặc kệ hắn có lí do gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động của chúng ta là được.”
Mọi người gật đầu.
Lý Hồng Tụ nói: “Ta nghe người trong khách điếm nói, Lý Nguyên đi tới trà lâu Trấn Cư Phong nghe kể chuyện rồi, thường ngày phải đợi tới giờ ăn cơm tối hắn mới trở về. Chúng ta có nên đi trà quán quan sát hành vi của hắn không? Cũng tốt, thuận tiện hành động.”
Tống Điềm Nhi liền vội vàng gật đầu nói: “Đề nghị này không tồi, hơn nữa trà lâu có rất nhiều người, cũng thuận tiện động thủ, nếu như có thể trộm được túi đồ của hắn trong trà lâu, vậy thì tốt quá rồi.”
Sở Lưu Hương cũng cảm thấy đề nghị này không tồi.
Vì vậy nhóm người làm theo kế hoạch rời khỏi khách điếm.
Sau khi rời khỏi khách điếm, bọn họ không lập tức đi tới trà lâu tìm Lý Nguyên, mà đi tháo bỏ lớp ngụy trang, dùng diện mạo thật đi tới trà lâu.
Bởi vì Lý Nguyên không biết bọn họ, nên họ không cần dịch dung.
Mà lớp ngụy trang bây giờ của bọn họ, lúc về khách điếm còn cần dùng tới, vì vậy không thể để Lý Nguyên phát hiện được.
Sau khi khôi phục lại khuôn mặt ban đầu, mọi người bắt đầu chia nhau ra đi tới trà lâu Trấn Cư Phong, giả bộ không quen biết nhau.
Trà lâu Trấn Cư Phong cũng không lớn lắm, không bằng một nửa của khách điếm.
Nói là trà lâu, nhưng trên thực tế là không có lầu, chỉ có một đại sảnh, bên trong xếp hơn mười cái bàn.
Trà lâu cũng không chỉ bán nước trà, còn có các loại bánh ngọt, đồ ăn vặt cùng với đồ xào.
Trà lâu không lớn, nhưng rất náo nhiệt.
Có khoảng hơn ba mươi khách ở bên trong uống trà, ăn điểm tâm.
Mọi người một bên nghe kể chuyện, một bên bàn luận việc quốc gia đại sự, chuyện gia đình.
Một số khách có điều kiện sẽ yêu cầu các nghệ nhân ở trong trà lâu, hát các điệu dân gian, kéo đàn tam.
Bên trong trà lâu, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy hầu bàn chào hỏi khách khứa và tiếng gọi món cho đầu bếp phía sau.
Tràn ngập không khí phố phường.
Lý Nguyên ngồi trong trà lâu, ở một góc dựa vào tường, nghe người kể chuyện kể những chuyện kỳ thú trong giang hồ, một bên nhàn nhã cắn hạt dưa......
Chỉ có điều khí chất của hắn quá xuất chúng, cho nên có chút lạc lõng so với các thực khách khác, có vẻ không hợp với nơi này.
Nhưng cũng may, Lý Nguyên là khách quen của nơi này, nên mọi người không còn tò mò về hắn nữa.
Sau khi nhóm người của Sở Lưu Hương đi vào trà lâu, không hề phí chút sức lực nào, chỉ cần nhìn liền biết trong số những thực khách ở đây, ai là Lý Nguyên.
Nhìn thấy dung mạo của Lý Nguyên, mấy người Sở Lưu Hương, Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, trong lòng không khỏi bất ngờ.
Hắn ta nhìn rất phong lưu, phóng khoáng, nhìn ra khí chất công tử.
Không quá khi nói phong thái của hắn, còn hơn cả những công tử nhà quyền quý mà trước đây bọn họ từng gặp.
Sở Lưu Hương tự thấy vẻ ngoài của hắn cũng được xem là phong độ, tuấn lãng.
Nhưng nếu so với Lý Nguyên, hắn vẫn cảm thấy kém vài phần.
Tuy rằng tướng mạo Lý Nguyên phong thần tuấn lãng, nhưng tu vi của hắn không có gì đặc biệt.
Chỉ là Địa Tiên cảnh.
Nhìn vào Hồng Hoang, có lẽ chỉ vừa nhập môn mà thôi.
Cũng đúng, nhìn dáng vẻ say sưa nghe kể chuyện của Lý Nguyên, liền biết người này còn lưu luyến hồng trần, không có ý định tu luyện, chỉ đạt tới Địa Tiên cảnh cũng không có gì lạ.
Nhóm người này tuy trong lòng đánh giá, nhưng trên mặt không lộ ra điều gì bất thường.
Bọn họ bình tĩnh ngồi vào những chỗ khác nhau, mỗi người gọi một bình trà, một ít hạt dưa, đậu phộng, thịt khô và những món ăn vặt khác.
Vừa ăn đồ ăn vặt, vừa nghe người kể chuyện miệng lưỡi liến thoắng kể về những chuyện thú vị trên đời.
Chỉ có điều, điều họ thật sự chú ý chính là Lý Nguyên.
Đánh giá cách ăn mặc, tính cách của Lý Nguyên, ở trong đầu suy nghĩ trước những hành động sẽ diễn ra.
Quan trọng nhất là phải xem trên người Lý Nguyên có nhẫn trữ vật, túi trữ vật, hay vòng tay trữ vật không.
Bởi vì nếu Lý Nguyên mang Cửu Diệp Linh Chi thảo theo bên người, nhất định sẽ đem bảo vật cất vào những thứ trữ đồ này.
Sở Lưu Hương phát hiện, trên người Lý Nguyên rất ít vật phẩm và phụ kiện.
Chỉ có một cái túi thơm ở thắt lưng, một mặt dây bạch ngọc và một mặt ngọc bội, trên bàn còn có một cái quạt giấy.
Quạt giấy đó chắc chắn không là pháp bảo chứa đồ.
Vì vậy, Sở Lưu Hương chỉ chú tâm quan sát túi thơm và ngọc bội của Lý Nguyên.
Cả hai món đồ này thoạt nhìn chỉ là vật bình thường, không có gì đặc biệt.
Có điều Sở Lưu Hương đã hành nghề trong nhiều năm, tu luyện được ‘Ngũ Tâm Thần Đồng’ không hề thua kém “Hỏa Nhãn Kim Tinh” của Tôn Ngộ Không.
Đôi mắt của hắn người thường không thể so sánh được.
Ngũ Tâm Thần Đồng, được sinh ra từ sức mạnh cấp cao nhất của Phật giáo ‘Tha Tâm Thông’!
Có thể nhìn thấu thế gian tham vọng, mê hoặc, cấm chế, để nhìn rõ mọi chuyện Sở Lưu Hương đã tu luyện sức mạnh này đến cảnh giới cao nhất.
Hắn âm thầm sử dụng ‘Ngũ Tâm Thần Đồng’ để quan sát, Sở Lưu Hương phát hiện, cho dù là túi thơm hay ngọc bội của Lý Nguyên đều là cực phẩm.
Túi thơm và ngọc bội, nếu nhìn kỹ sẽ hiện lên ánh sáng bảy màu, còn có vô số hoa văn thần thánh chập chờn trong ánh sáng thần bí.
Nhìn thấy giá trị thật của túi thơm và ngọc bội, Sở Lưu Hương rất khiếp sợ.
Bởi vì linh khí từ ngọc bội và túi thơm tỏa ra, nếu so với những thượng phẩm thiên linh bảo hắn đã thấy, còn quý giá, mạnh mẽ hơn!
Phải biết thiên linh bảo cũng chỉ có linh khí, còn ngọc bội, túi thơm của Lý Nguyên toàn bộ đều có linh khí hỗn độn cực hiếm.
Sở Lưu Hương đã từng may mắn có được rất nhiều thượng phẩm thiên linh bảo nhưng đều không có hỗn độn linh khí?
Bạn cần đăng nhập để bình luận