Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1643 - Bái kiến Nữ hoàng bệ hạ

Bên trong lỗ đen là một mảnh không gian tử sắc vô biên vô tận.
Cho dù là với thần thức khổng lồ của Tiểu Tê Tử, cũng không thể dò xét phạm vi của không gian này.
Giống như, không gian này chính là một mảnh Hồng Mông.
Chỉ là, ở bên trong không gian tử sắc, nàng cảm nhận được một luồng khí tức bản nguyên có vẻ quen thuộc.
Đây chính là khí tức thuộc về hệ thống nàng đã từng thể nghiệm qua.
Khí tức bản nguyên này thuộc về một tia bản nguyên chi lực Hồng Mông.
Chỉ lả, tia bản nguyên chi lực này yếu hơn nhiều so với bản nguyên chi lực ẩn chứa bên trong hệ thống nàng đã từng cảm nhận được.
Tiểu Tê Tử nhìn thế giới tử sắc này, nhíu mày một cái.
Chỉ thấy nàng gỡ trâm cài trên đỉnh đầu xuống, vạch một cái về phía trước.
Xoẹt xoẹt!
Một âm thanh như xé vải vang lên trong không gian tĩnh lặng này.
Một tia sáng màu trắng nhất thời xuất hiện từ hướng mà trâm cài đầu vạch qua.
Giống như khai thiên tích địa.
Thanh khí thăng, trọc khí trầm, thiên địa hiện.
Nhưng, thế giới này giống như là có ý thức, tia sáng mới bị vẽ ra, lại bắt đầu cấp tốc khép lại.
Lập tức thế giới lại biến thành hỗn độn tử sắc.
Nhưng vào lúc này, phân thân ngoài thân Tiểu Tê Tử đã sớm bay vào bên trong tia sáng.
Trương Diệu Uy đang kiểm kê thu hoạch phong phú lần này.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy chuông báo động đột ngột của hệ thống trong đầu.
"Cảnh cáo, cảnh cáo, có người đang xâm nhập hệ thống! Có người đang xâm nhập hệ thống!"
Trương Diệu Uy nghe vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, hệ thống lại còn có thể bị người khác xâm nhập?
Đây không phải rất khôi hài sao?
Người nào có thể xâm nhập hệ thống?
"Nhanh nghĩ cách ngăn cản hắn!"
Trương Diệu Uy không cần suy nghĩ nhiều, nhanh chóng phân phó nói với hệ thống.
Trong lòng tràn đầy căng thẳng.
Tuy nhiên, vừa mới phân phó xong không bao lâu, hắn lại đột nhiên phát hiện, trước mắt hắn hiện lên một tia bạch quang.
Một khe hở không gian xuất hiện trong phòng của hắn.
Ngay sau đó, một thân ảnh kim sắc xuất hiện ở trước mặt hắn, lơ lửng ở giữa không trung trong phòng.
Thấy tướng mạo của đối phương, Trương Diệu Uy kinh sợ da đầu nổ tung, tóc gáy dựng thẳng.
Người này, là nữ hoàng Tiên Đường mặc Đế Vương phục màu kim sắc, đầu đội mũ miện trong video.
Làm sao nàng đến được nơi này?
Chẳng lẽ, là nàng xâm nhập hệ thống?
Hơn nữa, nàng còn thành công tìm được ta!
Nhưng không phải nàng vẫn còn ở trong video sao?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ nàng có thể phân thân sao?
Nên làm gì bây giờ?
Nàng sẽ đối phó ta thế nào?
Con ngươi Trương Diệu Uy không ngừng lăn lộn, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu, chảy xuống từ trán hắn, có vẻ hết sức hoang mang lo sợ!
Hắn vốn tưởng rằng mình là Boss cuối cùng phía sau màn.
Không nghĩ tới, Boss phía sau màn lại bị quân cờ mình thao túng giết tới đại bản doanh.
Đây được coi là chuyện gì?
Tiểu Tê Tử lăng không nhìn phàm nhân bình thường đến không thể bình thường hơn trước mắt, mày không khỏi hơi nhíu một cái.
Người này, quá yếu ớt!
"Chính là ngươi, ở phía sau màn thao túng trò chơi ràng buộc quốc vận?"
Tiểu Tê Tử mở miệng hỏi.
Trương Diệu Uy do dự một chút.
Không biết mình có nên thành thật trả lời Tiểu Tê Tử hay không.
Nếu như mình trả lời "đúng", đối phương có trực tiếp đập chết ta không?
Nhưng, hắn lập tức nhớ tới thực lực khủng bố của Tiểu Tê Tử hiện ra ở thế giới Mê Lưu.
Quyết định sau cùng, tốt hơn vẫn là thức thời.
Vì vậy, hắn gật đầu thừa nhận nói: "Là, là ta."
Bởi vì quá căng thẳng, nói chuyện cũng trở nên cà lăm.
"Làm sao Nữ hoàng bệ hạ tìm được ta?"
Hắn có chút nịnh hót hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử không trả lời câu hỏi của Trương Diệu Uy, lại hỏi: "Tại sao ngươi lại gửi thư mời tuyển thủ tới Hồng Hoang?"
Trương Diệu Uy cười khổ nói: "Ta vốn chỉ là chuẩn bị lựa chọn những người của thế giới này tham dự trò chơi, ta cũng không biết vì sao Nữ hoàng bệ hạ nhận được một thư mời."
"Nếu như ta biết Nữ hoàng bệ hạ lợi hại như vậy, đánh chết ta, ta cũng không dám mời Nữ hoàng bệ hạ tham dự trò chơi!"
Hắn tỏ ra rất vô tội.
Lời hắn nói cũng là lời nói thật.
Thấy Trương Diệu Uy cũng không biết vì sao thư mời đạo văn kia lại đến Hồng Hoang, trong lòng Tiểu Tê Tử càng thêm bất ngờ.
Chẳng lẽ, trong đó còn có nội tình gì?
Trương Diệu Uy nhìn nữ hoàng Tiên Đường mặt không thay đổi, trong lòng thấp thỏm không ngớt.
Dù sao, người trước mắt chính là người có thể quyết định tính mạng của hắn.
Hắn do dự một chút, cẩn thận xin nữ hoàng Tiên Đường tha thứ: "Nữ hoàng bệ hạ, ta không hề có chỗ nào bất kính với ngươi, ngươi tiến vào trò chơi ràng buộc quốc vận, cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, xin ngươi đại nhân đại lượng, không so đo với ta, tha ta một mạng."
Vì mạng sống, hắn cũng bất chấp tôn nghiêm.
Dù sao, ngay cả Luân Hồi Đại Đế ở trước mặt nữ hoàng Tiên Đường cũng phải thần phục, Trương Diệu Uy không cảm thấy hành vi của mình mất mặt.
Tiểu Tê Tử thấy Trương Diệu Uy cầu xin tha thứ, thản nhiên nói: "Tuy rằng không phải ngươi chủ động kéo ta vào trong trò chơi này, nhưng trò chơi này chung quy là ngươi thiết kế, do ngươi nắm trong tay, do ngươi tính kế. Mà ta, không thích người khác tính kế ta…"
Uỵch!
Thấy giọng điệu của Tiểu Tê Tử không ổn, Trương Diệu bị dọa trực tiếp quỳ trên đất, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: "Bệ hạ, ta biết lỗi rồi, cầu xin ngươi đừng giết, ta trên có lão mẫu tám mươi tuổi, dưới có thê nhi ba tuổi."
Vẻ mặt Tiểu Tê Tử càng lạnh hơn: "Miệng lưỡi trơn tru, tước đoạt hệ thống của ngươi."
"Tách."
Nói xong, Tiểu Tê Tử búng ngón tay.
Một giọt máu bay ra khỏi cơ thể của Trương Diệu Uy, lơ lửng trên không trung.
Ngay sau đó, linh hồn của Trương Diệu Uy bắt đầu liên tục nén vào bên trong.
Linh hồn tê liệt thống khổ, làm cho thân thể và biểu cảm của Trương Diệu Uy vặn vẹo. Cũng may, cơn thống khổ này kết thúc rất nhanh.
Cuối cùng, linh hồn của Trương Diệu Uy bị nén thành một viên pha lê đen nhánh, lơ lửng ở trước mặt Tiểu Tê Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận