Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1782 - Triệu Tri Dịch ta lại về rồi đây!!

Mà một số người tu vi cao, lại càng không thể hiểu được.
Bởi vì, bọn họ lại dùng thần thức dò xét, đám âm binh Quỷ Đế này, vậy mà đi tới trên không thâm trạch đại viện của một châu phủ cách Trường An không xa.
Sau đó, kèm theo pháo lễ ầm ầm và tiếng kèn thê thảm, đưa một thi thể đang tổ chức tang sự, vào trong quan tài đen.
Cuối cùng, đám âm binh này, hộ tống thi thể, biến mất trong hư không.
“Lại tới?”
Thấy cảnh này, rất nhiều đại năng, thoáng chốc nghĩ đến một hồi tang lễ của Dương Hiển Văn không lâu trước đây.
Không ngờ cảnh tượng tương tự lại xuất hiện lần nữa.
“Chẳng lẽ, nữ tử tên Tần Khả Khanh này cũng giống như Dương Hiển Văn, là một vị đại năng lánh đời hay sao?”
“Nhưng cả đời Tần Khả Khanh, không giống với đại năng. Dù sao, có đại năng nào, lại đi loạn luân với cha chồng mình?”
“Còn có, đám người tới đưa tang này rốt cuộc chui ra từ đâu thế?”
“…”
Vô số nghi hoặc, tràn ngập trong lòng tu sĩ Hồng Hoang.
Triệu Tri Dịch nghe trong đầu, không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở hệ thống khen thưởng, trong lòng không khỏi mừng như nở hoa.
Phần thưởng lần này, vậy mà so với phần thưởng lần đầu hắn tổ chức tang lễ, còn phong phú hơn mấy phần.
Khiến Triệu Tri Dịch vui mừng khó hiểu là, hệ thống lại vì hắn tiến hành đưa tang ở gần thánh địa Nhân tộc -- thành Trường An, nên đặc biệt khen thưởng cho hắn một món Hỗn độn chí bảo -- Trấn Thiên linh.
Trấn Thiên linh, tiếng chuông vang lên, thời gian đảo ngược, âm dương đổi chỗ, linh hồn điêu tàn.
Có thể thay ngày đổi tháng, khống tâm thần người khác.
Cho dù mạnh như Thiên Đạo, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông Trấn Thiên linh phát ra cũng phải ngoan ngoãn nghe lệnh của Triệu Tri Dịch.
Nhìn thấy giới thiệu về Trấn Thiên linh, Triệu Tri Dịch kích động đến mức thân thể không chịu khống chế run rẩy.
Kiếm bộn rồi!
Chỉ dựa vào món chí bảo này, Hồng Hoang ai còn là đối thủ của ta!
Còn một chuyện khiến Triệu Tri Dịch vui mừng là, hắn dựa vào phần thưởng lần này, cuối cùng tăng tu vi của mình, lên tới cảnh giới Thánh Nhân đại viên mãn.
Kiểm kê xong thu hoạch lần này, Triệu Tri Dịch cảm thấy, là lúc trở về khách điếm, biến Hỗn độn linh căn trong khách điếm thành của mình, cũng đồng thời hỏi rõ Lý Nguyên, sao đối phương lại biết sự tồn tại của ‘hệ thống’?
Chuyện này nếu không làm cho rõ ràng, Triệu Tri Dịch đúng là đứng ngồi không yên.
Đây cũng là nguyên nhân mấy ngày này, vì sao hắn không trở về khách điếm.
Bởi vì chuyện xảy ra lúc trước, làm hắn cảm thấy có chút sợ hãi, không dám đối mặt với Lý Nguyên.
Nhưng bây giờ, hắn đã thành công tăng tu vi của mình, lên tới Thánh Nhân đại viên mãn.
Đồng thời còn có món Hỗn độn chí bảo Trấn Thiên linh phật cản giết phật, thần cản giết thần bậc này.
Hắn tự nhiên lại lần nữa khôi phục lòng tin.
Hắn cảm thấy, hắn hoàn toàn có năng lực, trở lại khách điếm, làm rõ ràng chân tướng.
Dù sao, Lý Nguyên có lợi hại hơn nữa, quỷ dị hơn nữa, hắn có thể lợi hại hơn Thiên Đạo sao?
Không bao lâu sau, Triệu Tri Dịch đã đến thành Trường An.
Trên đường, hắn nghe không ít cư dân thành Trường An đều đang nghị luận về dị tượng phát sinh trên bầu trời lúc trước, cũng kích động suy đoán đủ loại khả năng.
Nghe những tiếng nghị luận này, trong lòng Triệu Tri Dịch không khỏi thầm bật cười.
Những người này làm sao biết được, dị tượng trên trời chẳng qua là do ta khống chế?
Bất tri bất giác, Triệu Tri Dịch đã về tới Có gian khách điếm.
Hắn đi vào đại sảnh, nhìn thấy hai người Quách Tĩnh và Dương Chí đang vô cùng cung kính hỏi thăm dị tượng phát sinh trên bầu trời với Lý Nguyên.
Hắn vừa vào, hai người Quách Tĩnh và Dương Chí đã nhìn thấy hắn.
Ánh mắt Dương Chí lấp loé, không lên tiếng.
Quách Tĩnh thì vẻ mặt bất ngờ hỏi Triệu Tri Dịch: “Triệu huynh, hai ngày này ngươi đi đâu vậy? Sao mãi không trở về khách điếm?”
Triệu Tri Dịch thờ ơ trả lời một câu: “Đi làm một việc.”
Tuy hắn đang nói chuyện với Quách Tĩnh, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Nguyên.
Quách Tĩnh và Dương Chí cũng chú ý tới ánh mắt của Triệu Tri Dịch, hai người không khỏi liếc nhau, chỉ cảm thấy không khí trở nên có phần quỷ dị.
Không hiểu Triệu Tri Dịch nhìn Lý Nguyên như vậy làm gì?
Hoàng Dung nhìn Triệu Tri Dịch và Lý Nguyên, đôi mắt linh động chớp nháy chuyển động không ngừng.
Sao nàng cảm thấy, trong ánh mắt Triệu Tri Dịch nhìn Lý Nguyên, có loại cảm giác cơ tình bốn phía, cơ tình tràn đầy nhỉ?
Oẹ, ta nôn một lát trước đã!
Triệu Tri Dịch đi tới trước mặt Lý Nguyên, trực tiếp hỏi lên nghi ngờ trong lòng: “Nghe nói, ngươi biết hệ thống?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Biết.”
Triệu Tri Dịch cau mày hỏi: “Làm sao ngươi biết hệ thống?”
Lý Nguyên dửng dưng nói: “Chỉ cần tu vi đạt đến cao độ nhất định, toàn bộ sự vật thế gian, tự nhiên rõ ràng trong lòng.”
Triệu Tri Dịch có chút cạn lời.
Hắn cảm thấy Lý Nguyên đang ra vẻ.
Dù sao, hắn là Thánh Nhân đại viên mãn, cũng không dám nói toàn bộ sự vật thế gian rõ ràng trong lòng, Lý Nguyên lại có tư cách gì nói ra những lời này?
Đây không phải ra vẻ thì là gì?
“Nếu ngươi đã nói ngươi mọi thứ trên thế gian rõ ràng trong lòng, vậy ngươi biết hậu viện của ngươi, có gì khác biệt không?”
Triệu Tri Dịch kiểm tra Lý Nguyên.
Hắn muốn thử dò xét, Lý Nguyên rốt cuộc có biết, hậu viện của hắn thực ra là một thông đạo nối liền vũ trụ Hồng Mông không?
Lý Nguyên bật cười, nói: “Hậu viện là ta bố trí, ngươi lại hỏi ta vấn đề này, ngươi không cảm thấy chuyện này rất buồn cười à?”
“Ngươi bố trí?”
Triệu Tri Dịch cũng cười.
Hắn cảm thấy Lý Nguyên thật đúng là người không biết không sợ.
Hậu viện là một vùng hải dương vũ trụ Hồng Mông, còn có vô số Hỗn độn linh căn.
Đây là nhân lực có thể bố trí sao?
Đừng nói Thánh Nhân không được, ngay cả Thiên Đạo cũng không được.
“Xem ra, ngươi không hề biết tình huống thật sự của hậu viện.”
Triệu Tri Dịch lạnh nhạt nói.
Sự coi trọng với Lý Nguyên trong lòng cũng giảm đi hai phần.
Cho dù người này biết sự tồn tại của ‘hệ thống’, nhưng năng lực của hắn, vẫn có giới hạn.
Quách Tĩnh thấy Triệu Tri Dịch có vẻ cảm giác khinh thường với Lý Nguyên, trong lòng không khỏi âm thầm lau mồ hôi thay Triệu Tri Dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận