Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1613 - Chửi thẳng vẫn thoải mái!!

Chỉ thấy hắn một tay chống nạnh, một tay chỉ bầu trời, lớn tiếng kêu lên: "Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn..."
Lúc đầu Lão Tử đang xem náo nhiệt mà, hắn không nghĩ tới Mã Lục thế mà lại gọi tên của hắn, biểu cảm không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa, Hậu Thổ, cũng đều có vẻ kinh ngạc.
Không rõ, lúc này, Mã Lục la tên Lão Tử lên làm gì?
Lão Tử đang muốn trả lời mà, đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy Mã Lục tiếp tục nói: "Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, lão già ngươi âm hiểm xảo trá, sư phụ tướng số chỉ biết đứng sau tính toán..."
Phụt!
Nghe thấy lời tiếp theo của Mã Lục, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Tây Phương Nhị Thánh, Hậu Thổ, Ðát Kỷ, tất cả đều nghe đến mắt choáng váng, đều phun ra đến ba lít nước ga mặn.
Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến, chuyện quan trọng Mã Lục nói, lại chính là sỉ nhục Lão Tử đầu óc không bình thường sao?
Sao lại bắt ai chửi ai thế?
Hơn nữa đồng thời đắc tội hai vị Thánh Nhân, sao hắn dám?
Rốt cuộc hắn nghĩ gì vậy?
"Người này, cũng quá phách lối, quá ngông cuồng đi?"
Tống Tân Dương cả mặt líu lưỡi nói.
Công Tôn Tập Nhã tán đồng nói: "Đúng thật là rất phách lối, thật sự quá ngông cuồng, có điều, cũng không biết hắn phải kết thúc như thế nào!"
Đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn phun nước trà mặn, mà Lão Tử bị khí huyết công tâm, trực tiếp phun ba lít máu già ra, cả người tý thì ngã từ trên đệm cói xuống.
Làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Mã Lục gọi hắn thế mà là vì chửi hắn.
"Móa, đây là tên điên ở đâu chui ra vậy?"
Lão Tử nhịn không được bất ngờ nói tục một câu.
Tiếng mắng chửi của Mã Lục vẫn còn tiếp tục: "Ngươi sáng tạo nhân giáo, tự cho mình là sư phụ của Nhân tộc, coi Nhân tộc là của riêng, thu hoạch tín ngưỡng của Nhân tộc, đạt được thành quả là tu vi tối thượng của ngươi."
"Nhưng ngươi lợi dụng triệt để con người rồi không quan tâm đến cực khổ của Nhân tộc. Đối với cực khổ Nhân tộc gặp phải, hoàn toàn làm như không thấy, đối với vận mệnh long đong của Nhân tộc, hoàn toàn không ra tay giúp đỡ."
"Xin hỏi, hành động của ngươi, vẫn xứng với khi nhận làm sư phụ của người sao? Ngươi xứng sao?"
"Ngay cả mấy con chó Nhân tộc nuôi cũng biết báo đáp Nhân tộc, ngươi quả thực chẳng bằng con chó!"
"Nếu như, ngươi còn có chút lương tâm, nếu như, ngươi còn muốn chút mặt mũi, nếu như, ngươi còn có chút tôn nghiêm, ngươi liền không nên chiếm hố xí mà không đi vệ sinh. Mình chủ động nhường lại, là sư phụ chân chính của Nhân tộc, trợ giúp Nhân tộc. Hy vọng, ngươi có thể nghe lọt mấy lời hay này của ta, không cần tiếp tục làm một người hai mặt."
Phù!
Một hơi nói xong một đoạn dài này, Mã Lục chỉ cảm thấy thoải mái không thôi.
Chửi ngoáy người khác, thật sự là quá thoải mái!
Đặc biệt là, chửi những người cao cao tại thượng này càng thoải mái hơn!
Chửi thẳng vẫn thoải mái!
Lão Tử nghe đến da mặt trắng run lên, sợi râu đánh vào nhau.
Lửa giận, gần như sắp nhóm luôn cả hư không.
Những lời này của Mã Lục, có thể nói đã bỡn cợt hắn không còn gì, tổn hại đến hắn không còn chút tôn nghiêm nào.
Lão Tử đã lớn như vậy, sống lâu như thế, đây là lần đầu tiên bị người ta sỉ nhục như vậy.
Thực sự là khinh người quá đáng, sỉ nhục ta quá đáng, không thể tha thứ.
Lão Tử đã là không thể nhịn được nữa.
Chỉ thấy thân hình hắn khẽ động, biến mất ở Đâu Suất cung, đánh thẳng đến phía Bắc Câu Lô Châu.
Sát ý ngập trời, toàn bộ Hồng Hoang đều có thể cảm nhận được.
Đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Tây Phương Nhị Thánh nhao nhao lộn xộn trong gió.
Bọn họ vốn cho rằng, trước đó Mã Lục chửi Nữ Oa, đã đủ không hợp thói thường, đủ để bọn họ mở mang tầm mắt.
Không nghĩ đến, Mã Lục chửi đến lão tử, vậy mà càng quá đáng, càng khiến người ta mở mang tầm mắt hơn.
Người này, đúng thật là hiếm thấy!
Chẳng qua, có thể trông thấy Lão Tử bình thường nghiêm túc đứng đắn xấu mặt, mất mặt, chẳng biết tại sao, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Tây Phương Nhị Thánh rất muốn cười nha!
Ha ha, rất thú vị!
"Người này ăn phải thuốc nổ sao? Sao lại chửi Nữ Oa lại chửi đến lão tử?"
Nhịn ý nghĩ cười trên nỗi đau của người khác của mình xuống, hỏi lão ca nhà mình.
Giờ phút này, ba người nàng, và Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử ngồi vây quanh ở bên hồ nước trong sân.
Vừa ăn điểm tâm, uống đồ uống, vừa xem chuyện phát sinh ở Bắc Câu Lô Châu.
Lý Nguyên nằm trên ghế mây, trong tay bưng một chén trà nóng, một con mèo trắng lông mềm như lông vũ nằm trong ngực hắn, lộ ra biết bao hài lòng.
Hắn nghe thấy câu hỏi của muội muội, không chút hoang mang giải thích: "Chỉ cần không phải đồ đần, việc mỗi người làm, đều có mục đích của họ."
Ðát Kỷ hiếu kì nháy mắt: "Vậy mục đích của người này là gì? Không có khả năng luôn kéo thêm thù hận cho mình chứ? Hay là, hắn thật sự là kẻ ngu?"
Lý Nguyên trợn trnawgs mắt nhìn muội muội nói: "Chỉ cần tu luyện tới Thánh Nhân, cho dù thật sự là kẻ ngu, cũng sẽ không ngốc."
Đát Kỷ: "Vậy ngươi nói xem tại sao hắn lại chửi Nữ Oa, lại chửi Lão Tử?"
Lý Nguyên: "Chỉ bởi vì hắn chửi người khác là có thể mạnh lên."
Đát Kỷ: "..."
Nàng biểu lộ có hơi trợn tròn mắt.
Giống như nghe thấy chuyện nghìn lẻ một đêm.
Tiểu Tê Tử cũng cảm thấy bất ngờ.
Chẳng qua, nàng nhanh chóng lộ ra dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Mà mèo trắng trong ngực Lý Nguyên, lúc này cũng tò mò mở mắt.
"Chửi người khác thì có thể mạnh lên sao?"
Ðát Kỷ có chút khó tin nói.
Lý Nguyên hỏi ngược lại: "Bây giờ ngươi cả ngày không làm việc gì còn có thể tự động tăng tu vi đấy thôi, sao chửi người lại không thể mạnh lên chứ?"
"Ý ngươi là,…"
Ðát Kỷ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Hắn cũng có hệ thống?"
Mèo trắng Giang Lan cũng rất kinh ngạc.
Không nghĩ đến lại nghe thấy một người có hệ thống!
Mà Tiểu Tê Tử, thì lộ ra một biểu cảm quả nhiên là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận