Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 216 - Tùy Thị Thất Tiên ngây ra!

“Ngươi nói khoác cũng thái quá rồi, ở tam giới lợi hại hơn Thánh Nhân cũng chỉ có Đạo tổ, ngươi sẽ không nói ngươi là Đạo tổ đó chứ?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, lợi hại hơn Thánh Nhân không phải chỉ có một mình Hồng Quân, tên mặt dày vừa rồi thậm chí còn mạnh hơn Hồng Quân một bậc.”
Bịch! Chân của Trương Ngọc Yên mềm nhũn, lại ngã xuống mặt đất.
Mái tóc đen lộn xộn như tổ gà.
Nàng đỡ bàn, khó khăn bò dậy khỏi mặt đất.
Lời nói của Lý Nguyên khiến nàng chấn động đến mức mơ màng.
Mạnh hơn Hồng Quân một bậc.
Khóe miệng của Trương Ngọc Yên hơi co giật.
Đúng là dám nói.
Đạo tổ lấy thân hợp Đạo, thực lực có thể sánh với Thiên Đạo chí cao.
Lão già… liếm bát uống nước tiểu đó không thể là Thiên Đạo đúng không? Trương Ngọc Yên chưa từng nghe qua có ai ở hồng hoang tu luyện tới Thiên Đạo.
Nàng cảm thấy Lý Nguyên nói khoác thật sự thái quá.
“Vậy thực lực của ngươi thì sao?”
Nàng theo bản năng hỏi một câu.
Lý Nguyên đương nhiên nói: “Đương nhiên là cao hơn bọn họ.”
Quả nhiên là như thế! Lần này Trương Ngọc Yên không biểu hiện rung động nữa.
Bởi vì nàng đã sớm đoán được Lý Nguyên sẽ nói như vậy.
Nói khoác mà, tất nhiên là khó tin thế nào thì nói nấy.
Mặc dù nàng biết đồ đạc trong nhà Lý Nguyên đều cực kỳ bất phàm, thân phận chắc chắn không đơn giản chỉ là Địa Tiên kỳ.
Nhưng cho dù đánh nàng chết, nàng cũng sẽ không tin Lý Nguyên lợi hại hơn Thánh Nhân.
Đó là chưa kể sánh với Hồng Quân.
Bởi vì, ở hồng hoang, không ai có thể sánh với Đạo tổ.
Vẻ mặt nàng lo lắng nhắc nhở Lý Nguyên: “Sau này ngươi tuyệt đối đừng nên nói ra những lời như vậy trước mặt người ngoài, nếu không truyền đến tai người có tâm xấu sẽ phiền phức đó.”
Không nói những thứ khác, nếu chuyện này truyền đến tai phụ vương và mẫu hậu nàng, sẽ phải giận tím mặt.
Dù sao thì trước đây phụ vương, mẫu hậu nàng chính là đạo đồng Đạo tổ, đương nhiên không thể dễ dàng tha cho người bôi nhọ Đạo tổ.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ lo lắng của Trương Ngọc Yên, không khỏi bất đắc dĩ cười cười.
Nếu không tin, hắn không cưỡng cầu.
Hắn nhìn bình trà trống rỗng, nói với Trương Ngọc Yên: “Ngươi tự chơi đi, ta đi pha trà, thuận tiện đọc sách.”
Hắn lại nhìn về phía chú thỏ nhỏ: “Ngươi muốn đi cùng ta không?”
Chú thỏ nhỏ lắc tai.
Lý Nguyên lập tức một mình đi về thư phòng.
Bóng dáng Lý Nguyên vừa mới biến mất, chỉ thấy một tàn ảnh màu trắng dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía viện lạc.
“Soạt!”
Tàn ảnh màu trắng này chính là chú thỏ nhỏ.
Hướng nó phóng đến chính là... hồ lô đựng rượu bị Dương Mi đạo nhân vứt đi.
Trương Ngọc Yên nhìn thấy động tác của chú thỏ nhỏ, đột nhiên phản ứng lại.
“Soạt!”
Nàng cũng vội vàng phóng về phía Hỗn độn hồ lô.
Tuy nhiên, sau cùng nàng vẫn là không đuổi kịp chú thỏ nhỏ cướp trước một bước, Hỗn độn hồ lô được chú thỏ nhỏ nắm ở trong tay.
“Chi chi…”
Chú thỏ nhỏ ôm Hỗn độn hồ lô, vui mừng khôn xiết.
Trương Ngọc Yên lập tức ngồi xổm xuống, vẻ mặt lấy lòng nói với chú thỏ nhỏ: “Thỏ con, ngươi đưa hồ lô này cho tỷ tỷ được không?”
“Chi chi…”
Không được! Chú thỏ nhỏ lắc đầu giống như cái trống.
Trương Ngọc Yên thấy dáng vẻ vô tình của thỏ nhỏ, vẻ mặt lập tức buồn bực.
Hây, sớm biết con thỏ này cũng nhòm ngó thì vừa rồi ta không nên ngại ngùng mà chậm chạp bất động.
Đây là Thiên Thiên linh bảo cực phẩm đó! Mặc dù là đựng nước tiểu.
Trương Ngọc Yên cảm giác bản thân đã bỏ lỡ một trăm triệu.
Lý Nguyên phát giác được động tác của chú thỏ nhỏ và Thất tiên nữ, không khỏi lắc đầu cạn lời.
Hắn quyết định, nếu chú thỏ nhỏ không ngâm trong thùng tắm cả đêm, thì sau này sẽ không cho nàng vào thư phòng nữa...
Kim Ngao đảo.
Miệng Khuê Ngưu đầy máu tiến vào Bích Du cung, dọc theo đường đi lập tức thu hút vô số đệ tử Triệt giáo chú ý.
“Khuê Ngưu, ngươi làm sao vậy?”
Ô Vân Tiên, Tùy Thị Thất Tiên tò mò hỏi Khuê Ngưu.
“Có phải có người ức hiếp ngươi không, ngươi nói với bọn ta, bọn ta sẽ báo thù cho ngươi.”
Cù Thủ Tiên khí phách nói.
Còn báo thù? Khuê Ngưu sợ tới mức vội vàng lắc đầu: “Không ai ức hiếp ta cả, là ta tự mình đánh mình.”
Phụt! Mọi người lập tức cười ra tiếng.
“Ha ha, tại sao ngươi lại tự mình đánh mình?”
“Ngươi ngốc hay sao?”
“Bội phục, bội phục, vậy mà ngươi thật sự xuống tay được!”
“...”
Khuê Ngưu trợn mắt trắng: “Các ngươi cho rằng ta muốn tự mình đánh mình sao, còn không phải là đệ đệ không có mắt nhìn của ta chọc đến đại năng không nên chọc, nên ta đành phải chịu phạt cùng.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên khó hiểu nói: “Cho dù chọc đến đại năng, ngươi lấy lão sư ra, còn ai có thể không nể mặt ngươi mấy phần, đến mức đánh mình thảm như vậy sao?”
“Thảm, răng đều rụng hết rồi.”
Ánh mắt của Linh Nha Tiên tỏ ra đồng tình.
Khuê Ngưu lắc đầu nói: “Mang lão gia ra cũng vô dụng, nói không chừng còn bị đánh thảm hơn.
Bỏ đi, không nói với các ngươi nữa, nếu không máu khô mất, ta phải lập tức đi thỉnh tội lão gia đây.”
Nói xong, hắn lập tức muốn đi sâu vào Bích Du cung.
Để lại một đám người choáng váng.
“Ai lại bá đạo như vậy? Ngay cả lão sư không nể mặt.”
Vẻ mặt Kim Quang Tiên khiếp sợ, trong ánh mắt còn có phẫn nộ.
Ô Vân Tiên cũng tràn ngập nghi hoặc: “Đúng vậy, nhị sư thúc không phải là đối thủ của sư phụ, bị sư phụ ép đến mức không thể không để Na Tra tự sát tạ tội, sao còn có người dám không nể mặt sư phụ.”
Tì Lư Tiên tức giận nói: “Người này không xem Triệt giáo chúng ta ra gì rồi.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên gật đầu nói: “Đúng vậy... đợi Khuê Ngưu ra ngoài, chúng ta nhất định phải tìm hắn hỏi rõ đối phương là ai, nhất định phải… cho hắn một bài học…”
Ngay lúc Tùy Thị Thất Tiên tràn đầy tức giận thì đột nhiên nhìn thấy Thông Thiên giáo chủ cưỡi Khuê Ngưu đi ra ngoài.
Vết thương trên miệng của Khuê Ngưu cũng đã khỏi.
“Sư phụ đi đâu vậy?”
Ô Vân Tiên, tùy tùng đứng đầu trong thất tiên vội vàng hành lễ.
Thông Thiên giáo chủ bất mãn dùng phất trần gõ đầu Khuê Ngưu một cái, lập tức gõ ra một cục u xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận