Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1135 - Hành trình tới hồng hoang của Diệp Lăng Không

Diệp Lăng Không lạnh lùng nhìn năm vị Chí Tôn đã từng cao cao tại thượng kêu rên thảm thiết, không chút biểu cảm.
Hắn tự tin cho rằng, không bao lâu nữa, năm vị Chí Tôn sẽ không chịu nổi cực hình mà nói ra bí mật về hoàng triều biến mất.
Nhưng, điều làm cho Diệp Lăng Không bất ngờ là, tuy năm vị Chí Tôn đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, nhưng lại hoàn toàn không có ý muốn lên tiếng.
Dù sao trong lòng năm vị Chí Tôn hiểu rõ, với thực lực bây giờ của Diệp Lăng Không, nhiều nhất khiến cho bọn họ chịu đựng một chút cực hình, cấm chế bọn họ, nhưng không thể hoàn toàn tiêu diệt dấu vết tồn tại của bọn họ.
Còn nếu mạo phạm Lý Nguyên, đó mới là hậu quả mà bọn họ thực sự không thể tiếp nhận.
Thục khinh thục trọng, trong lòng bọn họ biết rất rõ.
Cứ như vậy, Diệp Lăng Không thi triển pháp tắc Đại Ma, hành hạ năm vị Chí Tôn vài năm, nhưng năm vị Chí Tôn vẫn không có nói ra bí mật năm đó hoàng triều Chí Tôn biến mất.
Diệp Lăng Không hiểu rõ, muốn làm cho năm vị Chí Tôn mở miệng, xem ra là không thể nào.
Hồng hoang, rốt cuộc ẩn giấu cái gì?
Trên mặt Diệp Lăng Không không khỏi lộ ra một tia hứng thú.
Lúc đầu, hắn cũng có kế hoạch muốn đi hồng hoang xem một chút, gặp lại Thánh Nhân hồng hoang. Bây giờ xem ra, hồng hoang không thể không đi.
Diệp Lăng Không một bên xoay chuyển các ý niệm trong đầu, một bên miễn trừ pháp tắc Đại Ma dưới chân năm vị Chí Tôn.
Hắn nhìn năm vị Chí Tôn xụi lơ trên đất, thản nhiên nói: “Các ngươi đã không muốn mở miệng, bỏ đi, nhưng, từ nay về sau, các ngươi chính là thuộc hạ của ta, chi bằng tuân theo ý chí của ta, quản lý thế giới mãng hoang cho ta. Nếu như dám cả gan vi phạm mệnh lệnh của ta, ta không ngại phong ấn các ngươi tại pháp tắc Đại Ma, cho các ngươi gánh chịu tra tấn sống không bằng chết vĩnh viễn.”
Lần này, năm vị Chí Tôn lại không phản đối.
Tiên Nghịch thở hổn hển, mở miệng nói: “Ngươi đã tu luyện đến Thiên Đạo, thế giới mãng hoang tự nhiên tôn kính ngươi, chúng ta cũng nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”
Viêm Ma, Vô Hủ, Chu Thiên, Mộng Yểm cũng gật đầu theo.
Bản chất của thế giới này, chính là lấy cường giả vi tôn, năm vị Chí Tôn rất thông suốt.
Sở dĩ bọn họ không muốn nói ra chuyện của Lý Nguyên, cũng là bởi vì Lý Nguyên mạnh hơn.
Bọn họ nguyện ý thần phục Diệp Lăng Không, cũng là bởi vì Diệp Lăng Không mạnh hơn bọn họ.
Kẻ yếu, chỉ có thể dựa vào cường giả sinh tồn.
Đây là quy luật từ xưa đến nay không thay đổi.
Diệp Lăng Không thấy năm vị Chí Tôn không phản đối việc trở thành thuộc hạ của hắn, lại không muốn nói ra nguyên nhân hoàng triều, thần niệm biến mất lúc trước, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.
Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao đã từng có chín vị Chí Tôn, bây giờ chỉ còn lại có năm vị?
Vì sao thần niệm đã là cường giả Thiên Đạo, lại bặt vô âm tín?
Chẳng lẽ, hồng hoang còn có tồn tại mạnh hơn thần niệm hay sao?
Nhưng điều này sao có thể?
Nếu như hồng hoang có tồn tại mạnh hơn, đám người Viêm Ma làm sao có thể trở về từ hồng hoang?
Hơn nữa, những năm gần đây, Viêm Ma, Tiên Nghịch vẫn ở ngoài sáng tranh ám đấu với Thánh Nhân hồng hoang, hai bên đánh túi bụi, nhưng từ trước đến nay không nghe nói có tồn tại mạnh hơn can thiệp, vì vậy làm sao hồng hoang có thể có tồn tại mạnh hơn?
Cho dù có, chỉ sợ cũng đồng quy vu tận với thần niệm chứ?
Không nghĩ ra, Diệp Lăng Không cũng không quá mức xoắn xuýt việc này.
Chờ đến hồng hoang rồi, toàn bộ sẽ biết!
Sau khi Diệp Lăng Không bắt đầu bố trí lại thế lực cho năm vị Chí Tôn mãng hoang, liền lẻ loi một mình lên đường đến thế giới hồng hoang, chuẩn bị đến thế giới hồng hoang tìm kiếm chân tướng.
Với tu vi bây giờ của Diệp Lăng Không, việc vượt qua hàng tỷ tinh hà, đi tới mãng hoang, cũng chỉ là một ý niệm.
Hắn mới vừa tới hồng hoang hỗn độn tinh vực, đã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp mỹ lệ, bay rất nhanh trong hỗn độn.
Nhìn phương hướng đối phương bay tới, dường như cũng dự định đến hồng hoang.
Thấy bóng người này, trên mặt Diệp Lăng Không không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Hắn đã gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ, ai có thể vào hậu cung của hắn đều phải có dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng có thể tương đề tịnh luận với dung mạo của vị nữ tử trước mắt này, lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô gái này tầm mười sáu, mặc một bộ váy hoa bảy màu, mái tóc dài như thác nước, dùng một cây trâm cài tùy ý búi một nửa, một nửa vắt lên trên vai.
Dáng người thướt tha duyên dáng, mềm mại không xương.
Dung mạo kiều diễm ướt át, nhìn có vài phần ngây thơ, có vài phần dễ thương, có vài phần lộng lẫy.
Dường như tập hợp ưu điểm và khí chất trong một thân thể, khiến người ta tim đập thình thịch.
Khi Diệp Lăng Không nhìn thấy người này cũng không khỏi nảy ra ý nghĩ muốn đưa nàng vào hậu cung.
Trong lòng hắn vừa động, liền bay đến bên người đối phương.
Một mùi thơm nhàn nhạt, nhất thời quanh quẩn xoang mũi, khiến tinh thần người ta chấn động, hưởng thụ không ngớt.
Đát Kỷ trải qua mấy năm phi hành, cuối cùng cũng sắp đến được tam giới.
Nghĩ đến việc sắp được nhìn thấy ca ca và cháu gái, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Nhiều năm như vậy không gặp, ca ca nhất định nhớ ta muốn chết rồi.
Nói không chừng, hắn đã nhớ thành bệnh, mỗi ngày không màng cơm nước cũng có khả năng.
Muốn tới nơi đây, tốc độ bay của Đát Kỷ không khỏi nhanh hơn.
Đột nhiên, nàng cảm thấy một tàn ảnh hiện lên trong mắt, lập tức, liền thấy một nam tử xa lạ, vẻ mặt thản nhiên xuất hiện ở bên người nàng.
Người này rõ ràng ở trước mắt nàng, nhưng Đát Kỷ lại không cảm giác được bất kỳ khí tức gì của đối phương.
Đây là một vị cao thủ.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Đát Kỷ.
Nhưng, trên mặt nàng cũng không lộ ra bất kỳ vẻ lo lắng nào, cao thủ thì sao?
Có thể cao hơn lão ca đã nhớ ta thành bệnh không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận