Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1119 - Thế này cũng quá biến hóa vi diệu rồi thì phải?

Thái Nhất cố gắng phản đối: “Đức dục của các ngươi cũng được công nhận là rác rưởi nhất toàn trường.”
“Các ngươi rác rưởi nhất.”
“Các ngươi mới rác rưởi nhất.”
“......0.9......”
Tôn Ngộ Không nhìn tổ vu và hai huynh đệ Đế Tuấn lại cãi nhau, phút chốc câm nín, hắn mở miệng nói: “Được rồi, các ngươi đều là bạn học, có gì đáng để cãi nhau chứ? Các ngươi dùng sức lực để cãi nhau đem đi học tập thì không có chuyện gì rồi.”
Thấy Tôn Ngộ Không lên tiếng, tổ vu và hai huynh đệ Đế Tuấn lúc này mới thôi cãi nhau.
Bây giờ, Tôn Ngộ Không đã thu phục được tổ vu và Đế Tuấn, Thái Nhất.
Mấy người đều phong Tôn Ngộ Không làm đại ca.
Lúc đầu khi mười một tổ vu đến Ly Sơn học viện, ai nấy đều cao ngạo vô cùng, không để ai vào mắt, nhưng sau này bị Tôn Ngộ Không dùng Pháp Tắc Chi Tiên chỉnh đốn một trận, mười một tổ vu bỗng trở nên ngoan ngoãn.
Không còn dám xem thường quy định của trường học nữa.
Sau này còn nhận Tôn Ngộ Không làm đại ca rồi đi theo Tôn Ngộ Không tìm việc vặt trong đội chấp pháp của Ly Sơn học viện, mỗi ngày cùng Tôn Ngộ Không quản lý tu sĩ vi phạm quy định trong trường học
Về phần hai huynh đệ Đế Tuấn và Thái Nhất.
Bởi vì bọn họ đã bị lột mất cốt Tiên, thực lực thật sự yếu nhược, lo sẽ bị Thập Nhất Tổ ức hiếp cho nên cũng nhận Tôn Ngộ Không làm đại ca.
Có Tôn Ngộ Không bảo kê thì sẽ không sợ Thập Nhất Tổ âm thầm giở trò xấu với bọn họ.
Vì vậy nên lúc này mới có một màn hôm nay.
Dương Kiếm Thư ở bên cạnh nghe cuộc nói chuyện của mấy người này, đã sớm nghe tới chết lặng.
Tổ Vu?
Đế Tuấn, Thái Nhất?
Còn có cuộc thi giáo dục đạo đức?
Quan trọng nhất là, bọn họ còn gọi Tôn Ngộ Không là đại ca ư?
Đây là có chuyện gì?
Cảm giác như xách mỗi một chuyện đơn lẻ ra thì đều có thể nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì hoàn toàn không cách nào hiểu nổi.
Đây thật sự là kịch bản của Hồng Hoang, Tây Du sao?
Trong Hồng Hoang, Đế Tuấn Thái Nhất, Thập Nhị Tổ Vu có thể có liên hệ tới Tôn Ngộ Không sao?
Còn có thể gọi Tôn Ngộ Không là đại ca nữa ư?
Thế này cũng quá biến hóa vi diệu) rồi thì phải?
Có phải ta sinh ra ảo giác hay không?
Chẳng qua Tôn Ngộ Không đã sớm chú ý tới kẻ xa lạ tu vi nhỏ yếu này.
Hắn thấy nét mặt người này đột nhiên thay đổi không ổn định, không khỏi mở miệng hỏi một câu: “Này, ngươi là ai, đến Ly Sơn học viện để làm gì?”
Dương Kiếm Thư ngghe được câu hỏi của Tôn Ngộ Không, vội nhịn cảm giác nghi ngờ trong lòng xuống, đi tới trước mặt Tôn Ngộ Không, trả lời một cách thong thả: “Tiểu sinh tên là Dương Kiếm Thư, chính là một vị thư sinh. Hôm nay dạo chơi ở núi, trong lúc vô tình đã đi tới nơi này.”
Tôn Ngộ Không nghe đối phương tự xưng thư sinh, không khỏi cảm thấy hơi lạ.
Bây giờ mọi người đều lấy tu hành làm vinh quang, chỉ cần là người tu luyện công pháp thì sẽ rất hiếm khi chủ động tự xưng mình là thư sinh.
Bởi vì mọi người đã xem thư sinh là từ thay thế cho yếu đuối.
Nhưng Tôn Ngộ Không cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn lại không có trực tiếp dò xét suy nghĩ ký ức của Dương Kiếm Thư.
Dù sao đây cũng là hành vi vô lễ.
Đáng tiếc là, Thập Nhị Tổ Vu lại không có phẩm hạnh của Tôn Ngộ Không, bọn họ thấy tu vi của Dương Thư Kiếm quá thấp, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã dò xét ký ức của Dương Thư Kiếm một lần.
Ban đầu, hành vi của bọn họ chính là theo bản năng chứ cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Kết quả, lần này tra xét tìm tòi xong, mấy người không khỏi âm thầm ngạc nhiên không thôi.
Bọn họ không ngờ vậy mà nam tử này lại là một sinh linh vực ngoại thường xuyên xuyên không qua thế giới Luân Hồi.
Quan trọng là, đối phương còn biết rõ kịch bản tóm tắt của Hồng Hoang.
Đặc biệt là còn quen thuộc với Tây Du và Phong Thần hơn.
Chẳng qua Tây Du trong đầu đối phương và Tây Du chân thật chênh lệch rất lớn.
Cộng Công vội vàng rỉ tai Tôn Ngộ Không một phen, nói chuyện Dương Kiếm Thư là người xuyên không cho Tôn Ngộ Không biết.
Tôn Ngộ Không thấy đám Cộng Công và Tổ Vu này thế mà lại tùy tiện đi dò xét ký ức của người khác, còn đang hơi bất mãn.
Nhưng khi hắn nghe đến vậy mà Dương Kiếm Thư lại biết kịch bản hậu Tây Du thì cảm giác bất mãn này trong nháy mắt tan biến. Hắn cũng không nhịn được tò mò, lập tức chơi gian lận tra xét ký ức trong đầu Dương Kiếm Thư.
Ừm, ngon thật!
Sau khi hắn tiêu hóa hết phần thuộc về Tây Du trong ký ức của Dương Kiếm Thư xong, trên mặt Tôn Ngộ Không không khỏi lộ ra chút vẻ phức tạp.
Thì ra, ở thế giới của Dương Thư Kiếm này, sự tích về Tây Du đề cập đến là đúng, nhưng Tây Du của thế giới đối phương và tình hình thực tế của mình có sự khác biệt rất lớn.
Ở trong nhận thức của đối phương, mình cũng không có gặp được chưởng quỹ, mà là bái Bồ Đề lão tổ làm sư phụ, tu vi quá yếu.
Hơn nữa, ở trong quá trình thỉnh kinh, toàn bộ hành trình đều bị Kim Cơ Chú của Đường Tăng ép đến gắt gao, không thể trở mình, tự do thoải mái, không bị ràng buộc.
Cái gì mà Đấu Chiến Thắng Phật đó, cơ bản không phải gu của hắn.
Dương Kiếm Thư còn chưa biết bí mật của mình đã hoàn toàn bị vạch trần ở trong mắt đám người Tôn Ngộ Không.
Hắn còn đang nghĩ phải làm sao để kết thân với Tôn Ngộ Không, từ đó học được công pháp hoặc thu được pháp bảo ở trên người Tôn Ngộ Không.
Cũng không biết bây giờ Tôn Ngộ Không có đi thỉnh kinh chưa?
Nếu như vẫn chưa đi thỉnh kinh thì tốt, phải biết, thiên tài địa bảo trên đường đi đến Tây phương đúng là có rất nhiều.
Dương Kiếm Thư nhịn cảm giác xúc động muốn chảy nước miếng xuống, chỉ thấy hắn lần nữa ôm quyền hành lễ với Thập Nhất Tổ, vẻ mặt ung dung nói: “Thì ra chư vị chính là Tổ Vu tiếng tăm lừng lẫy, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Nơi này chỉ có Thập Nhất Tổ Vu, chẳng lẽ Hậu Thổ đã luân hồi hóa thân rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận